Vũ Trụ Chi Khuyết

Chương 44: Đêm cuối cùng đẩy em



Chương 44: Đêm cuối cùng đẩy em

2 phút sau, Nhật Lâm xuất hiện trong một đám cỏ rậm rạp, nhìn bầy trâu đang đứng gần một dòng sông để uống nước.

Hắn mở bản đồ ra xem.

" Ma Ngạc, cấp 16. Chênh lệch tận 3 cấp!"

Nhật Lâm cũng không kinh ngạc. Phân bổ giống loài tại Thị Trấn không như Tân Thủ Thôn. Không nhất thiết phải từ thấp rồi càng ra xa càng cao. Mặc dù về cơ bản cũng như vậy, nhưng một số khu vực sẽ có thể tồn tại 2 giống loài có chênh lệch đẳng cấp hơn 1. Chỉ cần khác không gian sinh tồn là được.

Tựa như đồng cỏ và vùng sông nước như trước mặt hắn.

Này cũng trong hợp lý. Nếu đẳng cấp Ma Ngạc chỉ hơn 1 cấp, sao dám bắt đám trâu này.

" Khoảng 40 con, nhiều hơn mình tính. Mình hiện tại nếu may mắn, mỗi 6 giây có thể g·iết khoảng 8 con, tức tổng cộng cần khoảng 30 giây. Nhưng 3 - 4 giây đủ để chúng áp sát t·ấn c·ông. Dựa vào mỏm đá kia hạn chế, có thể chịu tối đa 6 con cùng lúc đánh. Trừ đi phòng ngự, mình chịu 180/s. 26s quá nhiều, không ổn. Vậy… dùng đại chiêu thôi!"

Tính như vậy, Nhật Lâm vẫn quyết định đánh. Vì có Phong cương luân. Gia tăng 150 phòng ngự, đám trâu kia không thể phá phòng, dù 100 con tới cũng có thể g·iết.

Đây là cái lợi của việc có 3 kỹ năng trung cấp ngay từ đầu. 2 kỹ năng trung cấp max thuần thục hợp sức không phải chuyện đùa.

35 giây sau.

[ Ngươi đ·ánh c·hết Kim giác ma ngưu, thu được 400 điểm kinh nghiệm ]

[ Ngươi thu được 8 Kim ]

[ Ngươi Ngươi thu được…]

" Phải nhanh chóng trở về, may ra còn dư khoảng 5 -10 phút."

Giết xong đám trâu, Nhật Lâm vội vàng cất bước về thôn, để lại một vũng máu loan lỗ theo hướng bờ sông chảy đi.

Hắn không biết, 5 phút sau sau khi hắn vừa đi, một đàn Ma ngạc liền kéo đến, số lượng khoảng… 100 con. Càng quỷ dị là, tại trên đầu một con to lớn nhất trong đám, xuất hiện một con Song vĩ ma hồ đang ngồi chễm trệ với vẻ mặt khinh khỉnh. Đẳng cấp chỉ… 15!!!

Tạm khoan nói tới chuyện này, vì còn cách Thị Trấn khoảng 5 phút đi đường, Nhật Lâm đang gặp rắc rối. Hay nói đúng hơn, là có kẻ thích tự tìm rắc rối.

Chỉ thấy trước mắt hắn có tới 10 tên người chơi, đẳng cấp trên dưới 11. Lúc này, tên cầm đầu trong nhóm thấy Nhật Lâm tới, mắt liền sáng lên:

" Này chú em, nếu muốn về thôn, 3 kim mãi lộ cũng không quá đáng phải không. Giao tiền liền làm việc, Thần Ma bang bọn tao sẽ bảo kê chú em tới tận nơi, ha ha ha?"

Đúng vậy, Nhật Lâm gặp c·ướp.

Thời buổi nay, muốn không làm mà hưởng không phải số ít. Trong các game như Chân Thực Ma Huyễn này, càng không ít.

Tại Tân Thủ Thôn không thể pk, đẳng cấp và trang bị không rớt, đám này không làm gì được. Nhưng Thị Trấn thì khác, cả hai khả năng đều có.

Lũ này thượng vàng hạ cám, giỏi dở đều có, nhưng c·ướp c·ủa là hứng thú của bọn hắn. Lấy nhiều khi ít nha, ổn.

Chúng chuyên chọn canh lúc người chơi lục tục chạy về Thị trấn để ra tay.

Đáng tiếc hôm nay, bọn hắn chọn sai người.

" Tra xét"

" Há, công kích cao nhất mới 300. Còn chưa phá nổi phòng ngự của mình. Muốn c·hết a."



Nhật Lâm hiện giờ đã hoán đổi sang tính danh Vũ trụ chi thương. Che dấu đi một ít số liệu, nên bọn này cứ nghĩ hắn là cừu non.

Hắn cũng không nói nhiều, giơ lên pháp trượng phóng thích Phong Đao Quyển.

- 1500!

- 1463!

- ….

Miểu sát!!!

Cản đường hắn, hệ thống phán xem như có ác ý. Hắn công kích cũng không b·ị đ·ánh dấu đỏ. Chân Thực Ma Huyễn cũng có cơ chế này, g·iết người sẽ b·ị đ·ánh dấu, không mau tẩy đi thì có thể sẽ b·ị b·ắt nhốt.

" Má ơi, sao hắn mạnh vậy! Hắn là người chơi chuyên nghiệp?"

" Trói buộc!" Một tên trong nhóm phản ứng nhanh chóng, phóng thích kỹ năng.

Thuấn ẩn!

Phong Đao Quyển!

- 1455!



Qua khoảng 4 giây, đám c·ướp về thành dưỡng sức. Một số tên có đánh dấu thì bị trực tiếp đưa vào lao ngục. Giết 1 người nằm 1 ngày, 2 người 3 ngày…

Nhật Lâm đánh xong liền nhặt lên trang bị rớt ra của bọn chúng rồi nhanh chóng chạy về trấn. Thời gian hiện tại đã không kịp đi mua ngựa. Đành để ngày mai vậy.

…...

Phòng tu luyện, Nhật Lâm mở mắt, mặt tràn đầy nghiêm nghị.

" Mới ra Thị Trấn ngày đầu đã gặp c·ướp, xem ra nhiều người đã trở nên điên cuồng rất nhiều a."

Lúc nãy tra xét, ngoài thuộc tính, hắn còn thấy được lai lịch của những tên này. Nhân viên bảo vệ của một công ty con, trực thuộc một tập đoàn khá tiếng tăm trong liên minh.

Hiển nhiên hiện giờ, dọa nạt c·ướp b·óc không chỉ là bọn c·ướp vặt làm, mà trong tối còn có bàn tay của các công ty tập đoàn nữa. Dù sao chỉ là trong trò chơi, liên minh sẽ không quản.

C·ướp tiền chỉ là một phần, chèn ép kẻ khác mới là mục đích chính.

Những tên ngáo ộp kia, đã bắt đầu lộ ra răng nanh của mình.

Cái này cũng do vật phẩm công pháp kia gây nên. Không có điều kiện hạn chế, đủ điểm là có thể đổi. Nên ai cũng muốn nhanh chóng đạt được càng sớm càng tốt, đồng thời hạn chế kẻ khác được bao lâu thì tính bấy lâu.

Một bước dẫn đầu, ngàn bước đi trước.

" Kệ, chỉ cần mình vẫn tiếp tục mạnh lên là đủ. Bọn họ muốn quậy thế nào thì quậy."

Nhật Lâm cũng chẳng quá quan tâm. Hắn tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình, chính là tu luyện.

Chiều nay hắn có hẹn với Thùy Linh đi coi phim, không cần chạy vô Không Gian Ảo gặp mặt.

Có vài thứ, cũng nên đi đối mặt rồi.



…...

Tại một nơi nào đó thuộc Tây Châu.

Một âm thanh vang lên trong điện thoại:

" Đại công tử, đã tìm ra khu vực của Thanh Hà!!!"

" Được, cứ tiếp tục tiềm phục, có tin tức gì thì báo cho ta."

" Vâng!"

Trao đổi vừa dứt, một thanh niên tuổi chừng 30 bấm nút kết thúc cuộc gọi. Tay hắn lúc này đang mân mê lấy cán một chiếc roi da, khuôn mặt có chút vặn vẹo cười lớn:

" Thanh Vân, Thanh Hà, sớm muộn gì hai cô cũng phải nằm chỗ này, ha ha ha…"

…...

Nam Châu, 8h tối.

Ngoài bãi biển, sóng vỗ dập diều.

Nhật Lâm đưa tay nắm lấy cán xe, chậm chậm đẩy Thùy Linh ra bãi cát đi dạo.

Đêm nay không có trăng, chỉ có sao trời chiếu lung linh, tỏa ra một chút ánh sáng yếu ớt xuống bờ cát dài.

Hai người đi một lát, tiếng Thùy Linh bỗng vang lên:

" Lâm, anh nói người nam chính kia, có thật sự yêu nữ chính? Hay thật ra hắn đã thay lòng, chỉ là kiếm cớ để bỏ đi?"

Thứ Thùy Linh đang nói tới, là về bộ phim hai người vừa coi khi nãy.

Nội dung nói về một vị nam chính vô tình gặp nữ chính, một giám đốc cũng đồng thời là chủ của một công ty. Thời điểm đó, công ty cô ta đang trên đà rơi xuống, gần như phá sản. Nam chính dùng tài hoa của mình giúp cô ấy. Sau đó tình cảm hai người dần dần phát sinh.

Đồng thời trong quá trình giúp đỡ, anh ta lại được một cô gái khác yêu thương. Cô này, trong những thời điểm nam chính gặp khó khăn, cũng ra tay giúp đỡ, thậm chí không tiếc tiêu hao sức mạnh của gia tộc.

Kết quả cuối cùng, mặc cho nữ chính khóc lóc, nhưng hắn vẫn quyết định đi theo cô gái kia, nói là trả ơn.

Nhật Lâm nhún vai, trả lời:

" Hẳn là… vẫn yêu nữ chính đi. Kết cục ghi như thế, thì sẽ như thế thôi. Dù gì cũng chỉ là phim, loại kết cục này chẳng qua là để khiến cho chúng ta suy nghĩ những chuyện như vầy, dẫn tới tò mò, luyến tiếc, gây hấp dẫn thôi."

" Hì, anh vẫn như thế. Luôn thấy rõ!"

" Há, ý em nói anh vô vị? Anh vẫn thích xem a, chỉ là không nghĩ sâu quá như em thôi. Đây chính là điều mà đạo diễn mong muốn."

" Hì!"

Hai người lại đi một lát…

" Vậy dưới cái nhìn của anh, nam chính nên chọn ai?"



" Hẳn là… chọn nữ chính. Tình cảm và ơn nghĩa, sao có thể lằng nhằng được."

Hai người lại đi một lát…

Bất ngờ, Thùy Linh nắm lấy tay điều khiển bẻ qua, quay người lại.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Nhật Lâm, hỏi:

" Vậy có khi nào, cả hai hắn đều thích, nhưng chỉ có thể chọn một?"

Một khoảng yên lặng trôi qua!

Nhật Lâm nhìn Thùy Linh một lát, sau đó hắn thở dài mở miệng. Âm thanh của hắn lúc này cũng không có quá lớn dao động:

" Em biết cô ấy?"

Thùy Linh nhìn Nhật Lâm, không nói gì. Chỉ nhìn hắn.

Nhật Lâm cũng nhìn lại.

Mắt đối mắt.

Cuối cùng…

Thùy Linh quay xe lại, Nhật Lâm tiếp tục cầm cán, đẩy tới.

Hai người lại đi một lát.

Âm thanh lại vang lên. Lần này, là tiếng của Nhật Lâm:

" Dù cho là thích cả hai, hắn, cũng chỉ có thể chọn một. Đó là thế giới của hắn!"

" Còn anh?"

" … Anh không lựa chọn?"

" Tại sao?"

" Tụi em chọn!"

" …"

Xe dừng lại.

" Anh đúng là cặn bã a!"

" …"

Thùy Linh ngước lên, nhìn bầu trời đêm.

Đêm nay không trăng, chỉ có sao.

Qua một lúc, nàng mở miệng thì thào:

" Đêm nay, là đêm cuối cùng anh có thể đẩy em trên cái xe này rồi!"

Người Nhật Lâm run run.

Không chờ hắn phản ứng, Thùy Linh bất ngờ quay lại nhìn thẳng vào mắt Nhật Lâm. Nàng nở một nụ cười thật tươi, nói tiếp:

" Vì sau này, em đã có thể sóng vai cùng anh bước đi rồi!!!"

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.