Chương 56: Không đồ thành diệt quốc có phải có chút phí?
" Không Gian Ảo có thể giúp chị anh thức tỉnh?" Nhật Lâm hỏi.
Sau khi tổng hợp lại các sự kiện, hắn hầu như đã đoán được tình huống hiện tại của cô gái này.
" Đúng vậy, là nó cho chị tôi cuộc sống thứ 2. Thực ra mọi chuyện ở đây, chị tôi đều có thể biết, chịu khó liên tục đưa tin là được."
Hóa ra là vậy!!!
Danh vọng cấp D hiện vẫn chưa có quyền hạn gọi video hay giọng nói trong Không Gian Ảo, chỉ có thể nhắn tin.
Mọi người ai cũng thở dài nhìn Thi Hạo, cũng không biết phải làm gì. Ngay cả chính chủ ra mặt cũng không thành, bọn họ càng không có cách.
Nhật Lâm nhìn hắn, trầm mặc một lát, sau đó bỗng nhiên lấy điện thoại ra lên mạng tra xét.
Thùy Linh và mọi người tò mò nhìn sang thì thấy Nhật Lâm là đang tìm kiếm những bài thơ mà Thi Hạo sáng tác cho Thư Tuyết, cũng phải hơn 50 bài.
Thật si tình!!!
Nhanh chóng đọc lướt qua tất cả, Nhật Lâm lại nhìn Thi Hạo do dự một chút, sau đó hắn quyết định đi tới.
Hắn nói với Diệp Nhân một câu không đầu không đuôi:
" Anh nhắn chị anh lát nữa phối hợp một chút nhé!"
Diệp Nhân và mọi người cảm thấy khó hiểu:
" Nhật Lâm tính làm gì a? Khuyên hắn? Đến chị tôi, người trong cuộc còn thất bại mà."
Thùy Linh nhìn theo người yêu, ánh mắt nàng như phát sáng nói:
" Cứ xem thử đi đã, biết đâu…"
Trong Không Gian Ảo, Thư Tuyết hiện đang ngồi trong một ngôi nhà khá cổ kính, xung quanh bày các loại giá sách và đồ dùng dành cho nghệ thuật.
Đây chính là do nàng bỏ không biết bao nhiêu công sức để thiết kế. Nếu chỉ là như thế, cũng chỉ là tốn một số tiền khá lớn mà thôi. Nhưng đây là thuê dài hạn, số tiền hàng tháng phải trả đủ mua cả căn nhà của Nhật Lâm!
Biến từ không thành có, chính là mắc như vậy!!!
Nhưng nếu ngươi biết, cái này so với số tiền nàng kiếm được, đơn giản chính là mưa bụi. Tài hoa của nàng, không phải chỉ dùng để trưng bày nghệ thuật mà thôi, thậm chí ngay cả vị thương nữ kia cũng phải thán phục.
Chuyện đang xảy ra bên ngoài, hiện đã có người nói cho nàng biết. Thư Tuyết lúc này vừa bất đắc dĩ, vừa sầu lo:
" Sao lại cứ phải như vậy? Biết trước là không có kết quả, vậy mà…"
…
Bên ngoài, lúc này Nhật Lâm đã đi tới bên cạnh Thi Hạo. Mọi người xung quanh tò mò không biết hắn định làm gì.
" Chào anh!".
Thi Hạo không phản ứng, chỉ ngồi đó rên rỉ.
Nhật Lâm cũng không để ý, mỉm cười ngồi xuống, nói:
" Trình độ tán gái của anh quá kém. Làm bao nhiêu bài thơ cũng không khiến Thư Tuyết đầu hoài tống bão. Tài tử nha, cũng chỉ như thế!!!"
Nhất ngôn kinh thiên!!!
Ngay lúc mọi người suy đoán Nhật Lâm sẽ làm gì, khuyên bảo, nói lời nay, hoặc thậm chí là túm cổ Thi Hạo lôi đi. Nhưng ai ngờ, hắn lại thốt ra một câu không thể tưởng tượng được như vậy.
Mọi người kh·iếp sợ nhìn Nhật Lâm như nhìn tên điên, không… là tên liều mạng.
Thùy Linh một tay che mặt, một tay xoa lấy thái dương. Lớn lối như thế, không dễ thu tràng a.
Đạo Hoàng trong lòng cười lớn:
" Ha ha ha, thằng ngu! Muốn c·hết cũng không như vậy c·hết a!"
Thanh Hà lo lắng nói:
" Nhật Lâm sao lại nói vậy, anh ta là có ý gì?"
" Hừ, em còn bênh hắn, cho rằng hắn là người tốt nữa không? Tán gái? Đầu hoài tống bão? Ngay cả lời tục tỉu như vậy cũng dám nói ra?" Thanh Vân hừ lạnh nói.
Diệp Nhân cũng cảm thấy Nhật Lâm có chút quá mức. Mặc dù biết có lẽ hắn có ý gì đó, nhưng dùng những lời lẽ như vậy nói chị mình, thật có chút... khinh bạc!
Bích Ngọc và những người còn lại cau mày, không hiểu Nhật Lâm muốn làm gì.
Nhưng diễn biến tiếp theo, hiển nhiên không phải Nhật Lâm sẽ làm gì, mà là…
Chỉ thấy lúc này, thân hình Thi Hạo bắt đầu chuyển động. Hắn đứng dậy, mắt nhìn chòng chọc vào kẻ đối diện, đưa tay túm lấy cổ áo kẻ đó và gầm lên:
" Ngươi…. ngươi dám nói như vậy với Thư Tuyết? Ta g·iết ngươi!!!"
Rầm!!!
Người té đương nhiên là Thi Hạo.
Nhật Lâm quật hắn xuống xong, sau đó đè lên trên người, mỉm cười nói:
" Yếu như thế thì có làm được gì? Suốt ngày chỉ biết đem nàng so sánh như trăng như sao, nhật nguyệt tinh hà các kiểu thì có ích gì. Dù cho ngươi dùng cả đời, có làm cả trăm bài ngàn bài như thế thì cũng không thể đả động Thư Tuyết được."
Thi Hạo bị Nhật Lâm đè sấp xuống, nhưng đầu vẫn cố ngẩng lên, mắt đỏ như máu thét:
" Loại người như ngươi thì có thể biết cái gì là thi, làm sao có thể hiểu được vẻ đẹp của trăng, của sao? "
" Cái đó thì tôi có lẽ không biết thật. Nhưng tôi biết cái gì là mỹ nhân. Càng biết nên dùng thứ gì để ca ngợi họ."
" Ngươi nói nhảm! Vẻ đẹp của Thư Tuyết, sao có thể dùng "thứ gì" để nói. Nàng là thiên tiên, vẻ đẹp của nàng chỉ có thể đi hình dung, đi so sánh. Chỉ có Nhật Nguyệt Tinh Hà mới xứng với nàng." Thi Hạo điên cuồng la hét, cố gắng vùng dậy nhưng không được.
Mọi người trầm mặc nhìn hắn. Tên này… đã hết thuốc chữa.
Nhật Lâm cũng không tranh cãi, lúc này đứng lên:
" So sánh? Cũng có thể!! Nhưng có ích gì. Mỹ nhân, chỉ có thể so sánh, chỉ có thể ngắm nhìn thì khác gì bình hoa. Anh đây là xem thường các nàng, chứ không phải tôn vinh họ."
Lại là nhất ngôn kinh thiên!
Mọi người nghe câu này, cau mày suy nghĩ, cảm thấy Nhật Lâm nói có chút… có lý.
Đúng vậy a. Nữ nhân đẹp như Nhật Nguyệt Tinh Hà thì đã làm sao, cũng chỉ để ngắm nhìn mà thôi. So sánh như vậy, không phải là xem thường các nàng sao?
Không đúng, không đi so sánh, vậy sao biết họ đẹp thế nào a.
Thùy Linh dịu dàng nhìn Nhật Lâm. Anh ấy là như vậy, xưa nay chưa bao giờ xem thường phụ nữ hay người khác.
Thanh Hà ánh mắt tràn ngập nhu tình. Một người nếu là cặn bã, sẽ không thể "ngộ" ra được điều này. Đây là gián tiếp "chứng minh" a.
Thanh Vân không nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn người thanh niên kia.
Ngay cả Bích Ngọc, Tường Vi và Tử Băng, lúc này nhìn Nhật Lâm cũng có chút… nhu hòa.
Mặc dù biết lời nói này ít nhiều có thành phần "chém gió" trong đó, nhưng quả thật là vậy.
Xưa nay thơ ca, nếu là tôn vinh nam nhân, đều có rất nhiều chủng loại để nói. Mạnh mẽ, tài hoa, tinh thần bất khuất, thậm chí miêu tả sắc đẹp cũng có không ít. Nhưng nếu là nữ nhân, thì chỉ có một thứ để tôn vinh, chính là sắc đẹp, ngoài ra không còn gì. Phảng phất các nàng chỉ có mỗi sắc đẹp là đáng để nói mà thôi.
Không Gian Ảo.
Thu Tuyết nghe thuật lại, người bất động thật lâu. Qua một lúc, nàng thở dài, mở miệng thì thào:
" Để người khác không nhìn như nhìn bình hoa? Anh ta tính làm thế nào?"
Thi Hạo lúc này cũng ngẩn người. Sau một lát, hắn cắn răng nói:
" So sánh thì đã sao. Chúng ta yêu cái đẹp, đi so sánh cái đẹp như vậy thì có gì sai? Đó cũng là tôn vinh các nàng. Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý."
Nhật Lâm hiện tại cũng đã buông chân ra, hắn đã không hứng thú cãi lý:
" Tôi cũng không nói là không được. Tôi chỉ nói… anh không được!"
Sau đó cũng không lại dây dưa, Nhật Lâm quay người cất bước đi thẳng lên sân khấu.
Hắn lấy cọ đã đặt sẵn trên đó, mở ra một tờ giấy xuyến dùng để viết thư pháp, quét mực, chấp bút.
" Để ta xem vừa rồi lớn lối như thế, ngươi rốt cuộc có thể viết ra cái gì." Thi Hạo nhìn Nhật Lâm, biết hắn định làm gì liền cười lạnh.
" Hắn tính làm gì? Điên!" Mọi người xung quanh bàn tán.
" Ha ha ha, chờ lúc ngươi thất bại, ta xem ngươi làm sao thu tràng. Gia tộc tên kia cũng không phải hạng thường." Đạo Hoàng hưng phấn, mắt hắn lúc này đã trở nên đỏ ngầu.
" Anh ta… muốn làm thơ?" Tưởng Vi kinh ngạc hỏi.
" Hẳn là vậy! Tình huống này còn có can đảm làm thế, không chỉ có tự tin là được đâu. Thật đáng chờ mong!" Quốc Nguyên mỉm cười trả lời.
Không quan tâm âm thanh xung quanh, Nhật Lâm lúc này cầm lấy cọ đưa qua đưa lại, hồi tưởng lại cảm giác khi xưa.
Thư Pháp, kiếp trước và kiếp này hắn đều biết. Kiếp trước là để thư giản, xả stress giảm cơn đau. Kiếp này, là để cải thiện tình trạng do căn bệnh tiên thiên kia đem lại. Nhưng từ khi hắn hết bệnh, cũng không còn dùng tới nữa.
Thùy Linh có chút lo lắng. Chém gió lớn như vậy, viết không ra hay không đủ "hoành tráng" e rằng lúc đó…
Thanh Hà và mọi người cũng hồi hộp chờ đợi.
Trong Không Gian Ảo, Thư Tuyết cũng có chút căng thẳng. Để xảy ra chuyện này, em trai nàng phải gánh một phần trách nhiệm. Nếu Nhật Lâm viết không tốt, chỉ sợ mang đến ảnh hưởng không nhỏ.
Thận phận của Nhật Lâm đã được ba mẹ Thùy Linh công nhận, đã không thể xem là người bình thường được rồi.
Lúc này, Nhật Lâm đã đặt bút viết.
Màn hình cũng không trình chiếu vào trang giấy nên mọi người cũng không biết hắn viết cái gì.
Cho đến khi Nhật Lâm kết thúc, đặt bút trở lại.
Ngay khi mọi người định hô hào kêu thợ đem camera quét vào trang giấy để chiếu, âm thanh hắn lại vang lên:
" Tuyệt thế mỹ nhân, so sánh các nàng như Nhật Nguyệt hay Tinh Hà gì đó thì cũng chẳng sao, nhưng vẻ đẹp đó chỉ để ngắm nhìn mà thôi. Hồng nhan họa thủy nha, không dùng nó đi đồ thành diệt quốc có phải là có chút phí. Đây mới là tôn vinh các nàng nha."
" Ngươi đang nói nhảm cái gì…" Thi Hạo nghe Nhật Lâm nói xong tức thì phản bác. Nhưng lời chưa nói hết, hắn liền im bặt.
Vì lúc này, bài viết của Nhật Lâm đã được trình chiếu.