Shizu – nee dập tắt điếu thuốc lá trong tay xuống khay đựng đã đầy ắp kia.
Hắn cũng hết nói nổi cô onee – chan quen biết từ nhỏ này, cứ như thế thì đời nào chị ta mới kiếm được chồng đây.
Nhìn cô nàng còn [men] hơn khối tên đàn ông đang bắt đầu vào thời kì ẻo lả ngoài xã hội.
“Mà lần này là học sinh của lớp tôi chủ nhiệm nên tất nhiên sẽ giúp hết mình rồi. Đi thôi!”
Sau thất bại chiều hôm qua. Hôm nay CLB bọn hắn đưa ra một kế sách mới, đó là nhờ cô nàng sensei này đi khuyên nhủ Kawasaki.
Bọn hắn đã suy nghĩ và cho ra đáp án vì sao Kawasaki không nói chuyện với bố mẹ là vì quá gần gũi nên ngại. Thế là bây giờ phải để một người trưởng thành khác ngoài gia đình lại có một địa vị nhất định khiến Kawasaki tôn trọng.
Chực chờ ở tủ giày, nơi mà chắc chắn Kawasaki sẽ đến để rời trường. Bốn người bọn hắn đứng nhìn về phía Shizu – nee đang đứng chờ Kawasaki kia.
Cuối cùng thì nhân vật chính đã xuất hiện, Kawasaki vừa đi đến vừa che miệng ngáp vì thiếu ngủ trầm trọng.
“Kawasaki. Nói chuyện một chút nào.” Shizu – nee ngay lập tức gọi lại.
“Có chuyện gì không ạ?” Ít nhất thì Kawasaki cũng chịu dừng lại nghe.
Lúc này, Shizu – nee với chiếc áo khoác thí nghiệm bên ngoài bộ vest đen thường thấy kia nghiêm túc đi đến đứng trước mặt Kawasaki bắt đầu trò chuyện:
“Gần đây em về nhà rất muộn phải không? Làm gì và ở đâu vậy?”
Cô học sinh ngỗ nghịch nghe vậy thì đanh giọng lại hỏi: “Cô nghe ai bốc phét vậy?”
“Nặc danh thôi, khỏi cần tìm hiểu. Mau trả lời câu hỏi của tôi đi.” Shizu – nee bắt đầu thể hiện ra khí tràng giáo viên của mình.
“Em đi đâu thì có vấn đề gì đâu chứ. Cũng đâu có gây rắc rối gì cho ai.” Kawasaki chậm rãi nói.
“Bây giờ thì chưa nhưng sau này thì sao?”
Cô nàng sensei bình thường suốt ngày cà lơ phất phơ này đột nhiên nghiêm túc cũng ra dáng phết. Shizu – nee khoanh tay dưới vòng 1 tuyệt vời đó và nghiêm nghị nói khiến cho Kawasaki hơi giật mình.
Thấy có tác dụng, Shizu – nee nói tiếp: “Em đang ở cao trung đấy! Nghĩ đến nỗi lòng của cha mẹ của mình đi chứ.”
Một khoảng lặng im, từ xa hắn cũng nhìn thấy đôi mắt của Kawasaki cũng bắt đầu rung động.
Tưởng chừng đã có thể khuyên được cô nàng thì đột nhiên, Kawasaki cắn răng rồi lạnh lùng bước ngang đi nói:
“Cơ mà cô cũng làm gì có [nỗi lòng] cha mẹ đâu.”
“Độc thân thấy rõ!”
Ự hự @@
Nghe đến đây thôi hắn cũng đủ biết Shizu – nee đã shut down rồi!
Cô sensei vẫn đang cố gắng tìm bạn trai phù hợp này gục ngã xuống đất không còn sức lực nào có thể khuyên nổi nữa.
Đã thế Kawasaki còn đệm thêm: “Sensei, cô nên nghĩ đến tương lai nhiều hơn em đấy. Kết hôn chẳng hạn.”
Hết cứu!
Những người còn lại cũng chứng kiến cảnh tượng đau lòng kia mà cảm thán.
Yui cũng không kìm lòng được mà nói: “Sensei… Đáng thương quá đi…”
Shizu – nee với tổn thương tinh thần cực nặng kia lảo đảo bỏ đi. Cô nàng vừa đi vừa lau hàng nước mắt chảy dài vì đau khổ đó: “Hic… Về đây. Về nhà đây!”
Akira nhìn theo tấm lưng cao rộng đáng thương kia của Shizu – nee mà cũng thấy thương thay cho cô nàng.
[Ai đến rước bả đi! Thật đấy!]
(Bởi vì không ai rước thì có khi hắn sẽ làm luôn mất!)
*****
Lại tiếp tục chuỗi ngày sáng thì huấn luyện, rồi đến trường cho đến trưa là phải xử gọn bữa trưa rồi làm công việc ở Hội học sinh để chiều lại phải đến CLB Tình nguyện.
Có vẻ là một khi đã nhận yêu cầu thì Yukino nhất định sẽ phải hoàn thành mới chịu dừng lại thì phải.
Địa điểm tập kích lần này bọn hắn chọn chính là khu để xe đạp cho học sinh.
Ý kiến này được đề xuất từ cô bạn Yui đang trong trạng thái nữ sinh thanh xuân tràn ngập kia:
“Cậu ấy thay đổi một lần theo hướng xấu rồi.”
“Vậy ta thử thay đổi cậu ấy lần hai biết đâu lại khác.”
“Và chỉ có một lý do khiến phụ nữ thay đổi thôi.”
“… Yêu ấy!”
Yêu? Tình cảm ấy hả?
Sau khi nghe xong ba người còn lại cũng ngạc nhiên nhìn lại Yui.
Sau đó cô nàng giải thích là để một cậu con trai đến tiếp xúc với Kawasaki sau đó sẽ dùng tình cảm để hướng cô nàng về lại tốt hơn.
Yukino nghe xong thì cũng hiểu sau đó quay sang Hachiman với ánh mắt khinh bỉ:
“Đừng nói với tôi là cậu tính để Hikigaya – kun đi quyến rũ Kawasaki – san đấy nhé.”
“Chưa nói tới việc bản mặt đáng sợ của cậu ta có tán tỉnh nổi cô gái nào không, thì nếu thực sự thành công thì có khi lại càng khiến Kawasaki – san càng tồi tệ hơn đấy!”
Ác quá đi, Yukinoshita Yukino!
“Không được! Hikky thì nhất định không được đi!” Bên kia Yui bỏ qua hết mấy câu mỉa mai của Yukino mà chỉ tập trung vào việc phản đối không cho Hachiman đi quyến rũ người khác.
“Tôi đây cũng không có thèm nhé!” Hachiman chậc một tiếng rồi hừ mạnh quay phắt đi.
Cô bạn Yui lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Ý tớ là tính để Akihito – kun đi ấy. Chẳng phải cậu ấy quá hợp để đi tán tỉnh người khác sao!”
“Akihito – kun sao…” Yukino đột nhiên lại không dùng skill sỉ vả nữa mà chỉ trầm ngâm.
Này, nói gì đi chứ, phản bác đi chứ!
Tất nhiên là hắn sẽ không thể để bản thân đi làm trò ngu ngốc này được rồi.
Akira nhanh chóng lên tiếng: “Tớ thì chắc không được đâu. Với cả chẳng phải ít nhất cũng nên có hơi quen biết từ trước như bạn cùng lớp sẽ thích hợp hơn sao?”
“Không quen biết mà đột ngột nhảy sồ vào thì có khi lại đưa đến phản ứng ngược đấy.”
Những người còn lại nghe hắn nói vậy cũng gật gù đồng ý.
Cuối cùng là có màn bọn hắn núp sau bức tường nhìn về phía Kawaski đến lấy xe đạp và cùng lúc đó một chàng trai tóc vàng đẹp mã cũng tiếp cận.
Phải, Hayama Hayato, một chàng trai với vẻ ngoài điển trai nổi tiếng trong trường, cậu ta còn là đội trưởng CLB Bóng đá nữa, đúng chuẩn hoàng tử mà mọi cô gái ao ước.
Sau khi Kawasaki ngáp dài ngáp ngắn dắt xe đạp thì cậu ta đã đến trước mặt rồi mở lời: “Chào cậu. Trong mệt mỏi quá nhỉ? Vì phải đi làm thêm à? Đừng gắng sức quá nhé.”
Với một nụ cười tỏa nắng, Hayama cố gắng tỏ ra tươi sáng thân thiện nhất có thể.
“Cảm ơn đã quan tâm.” Đáp lại điều đó là sự không quan tâm của cô nàng Kawasaki.
Cô ta bỏ mặc Hayama đứng đó mà dắt xe đi ngang qua.
Tất nhiên là không thể bỏ cuộc ở đây được, Hayama gọi lại cô nàng lần nữa.
Lần này thậm chí cậu ta làm một gương mặt còn tỏa sáng hơn nhiều lúc trước: “À này… Nếu cậu cần chỗ dựa thì mình có thể giúp.”
Sau đó cô nàng bỏ đi luôn không thèm nhìn lại lấy một lần.
Kế hoạch tình yêu: Thất bại!
Trong khi Hayama gãi đầu với vẻ mặt mới bị đá còn Hachiman cười như được mùa thì hắn lại trầm ngâm nhìn về phía bóng lưng đang bỏ đi kia.
Có thật là cô nàng đã chuyển hướng xấu đi không?
Với cái tính cách này cùng với Taishi – kun cũng từng nói lúc trước cô nàng cực kì tốt bụng và tử tế nữa.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Hachiman.
*****
“Tóm lại là, cô ấy nhận được điện thoại từ quản lí một quán tên là [Angel] phải không?” Yukino nhìn vào tấm biển menu trước mắt và hỏi.
Hachiman lúc nãy nghe điện thoại xong đã ngay lập tức tìm thông tin trả lời: “Tôi có điều tra rồi, quanh khu vực này chỉ có hai cửa hàng có tên như vậy mà mở cửa suốt đêm thôi.”
“Và một trong số đó là chỗ này…? Maid Coffee phải không nhỉ?” Yukino hỏi lại trước thứ cô nàng vẫn đang ngắm nhìn nãy giờ.
Hình như mấy người này chẳng ai biết nhiều gì lắm về maid coffee thì phải, Yui thậm chí còn đang ngắm nhìn hình ảnh nàng maid được vẽ trên bảng kia cơ.
Tất nhiên, đây là lúc mà một tên otaku như hắn ra trận:
“Nào mọi người. Theo tôi vào đi, đêm nay là đêm mà chúng ta sẽ được maid cưng chiều.” Hắn phấn khởi nói.
Về cơ bản thì hắn cũng đã đến những quán maid coffee ở Akihabara với Tomoya vài lần. Nhưng những quán đó chỉ là quán bình thường chứ không mở suốt đêm như ở đây.
“Cưng chiều…” Hachiman nhìn hắn mà ngỡ ngàng.
Gương mặt cậu nam sinh trung học bắt đầu đỏ lên và trong bộ não thiên tài đó hẳn là cũng bắt đầu nghĩ đến những thứ thú vị rồi!
Cơ mà lúc này cô bạn Yui đã đi đến và níu lấy tay áo của Hachiman rồi phồng má lên dỗi nói: “Tớ không thích chỗ này!”
Sau khi nhận lại những ánh mắt nghi ngờ từ hắn và Yukino thì cô nàng quay mặt đi rồi nói tiếp: “Với cả chỗ này cho bọn con trai cơ mà. Con gái như bọn tớ tới đây đâu được.”
Lúc này Yukino lại rất bình tĩnh và chỉ vào tấm áp phích tuyển dụng: “Chỗ này hình như đang tuyển phục vụ.”
…
Vậy là bốn người bọn hắn đã chia binh hai đường và xâm nhập vào hang ổ này tìm kiếm Kawasaki.
“Mừng ngài về nhà, chủ nhân!” Chỉ mới bước vào cửa thì bọn hắn đã được đón tiếp nồng nhiệt bởi hai nàng nữ bộc mở cửa đó.
Sau khi vào thì Yukino và Yui hỏi về việc tuyển phục vụ rồi đi theo một cô gái lui sau, còn hắn và Hachiman thì đến một bàn trống ngồi xuống.
Lúc này hai tên con trai mới tò mò đánh giá xung quanh, có vẻ quán này mang hơi hướng phương tây nhiều hơn và được trang trí như một phòng khách cổ điển những thập kỉ trước.
Trong khi vẫn tiếp tục đánh giá và chờ đợi thì một giọng nói vang lên: “C-Cảm ơn ngài đã đợi, chủ nhân!”
Giọng nói quen thuộc mà lại gọi bọn hắn chủ nhân khiến cho hai tên con trai giật mình và nhìn lại.
Akira thì còn đỡ nhưng Hachiman bên cạnh đã phải ngạc nhiên há miệng và má bắt đầu đỏ trước cô nàng nữ hầu kia.
Yui mặc cho mình một bộ váy nữ bộc xinh xắn với phần thắt lưng hình cánh bướm to lớn, chiếc băng đô màu đen làm gọn lại mái tóc bồng bềnh đó, cổ áo thì buộc một chiếc nơ dài tinh xảo.
Trông cô nàng lúc này dễ thương cực kì!
Không được, không được nhìn nhiều. Akira ngay lập tức lắc đầu bỏ qua mấy ý tưởng trong đầu. Đối với hắn thì Yui là của Hachiman!
“Thấy sao Hikigaya. Yuigahama – san tuyệt quá phải không?” Hắn quay sang cậu bạn đang ngỡ ngàng không nói lên lời này.
Này nhé, ánh mắt ít nhất cũng đừng bị vòng 1 đó hấp dẫn như vậy chứ, cậu bạn mắt cá c·hết!
Nghe được lời của hắn thì Hachiman mới giật mình và thu hồi lại ánh mắt. Cậu ta ngồi thẳng lại rồi nhắm mắt hít sâu nói: “Ơ… ừm. Dễ thương lắm!”
“Vậy à… Hì. Cảm ơn nha!” Cô bạn Yui cũng vui vẻ trước phản ứng kia của Hachiman mà đỏ mặt cười.
Akira ngồi cười nhìn hai người này đỏ mặt qua qua lại lại.