Cuối cùng thì Akira cũng phải chạy đi mua đồ ăn trưa cho cô công chúa kiêu kì kia.
Chỗ ngồi dưới một tán cây khá mát mẻ trong công viên, cả hai bắt đầu bữa trưa đơn giản của mình.
Utaha – senpai hôm nay thực sự khá lạ khi mà cô nàng chỉ chậm rãi gặm từng miếng nhỏ phần bánh dứa và né đi ánh mắt nhìn chăm chú của hắn.
Hai má mềm mại với làn da trắng bóc kia thoáng đỏ ửng không biết là do đi dưới trời nắng nãy giờ hay là do ngại ngùng.
Thu hồi lại ánh mắt, hắn cũng tự gặm lấy bữa trưa của bản thân. Là một món giống sandwich với phần bánh bên ngoài kẹp phần nhân bên trong.
Lớp vỏ giòn rụm và vị bơ béo cùng pate trong phần nhân gồm thịt nguội và chả đang hòa quyện lại với nhau mang đến một trải nghiệm vị giác hết sức bùng nổ!
Hình như nó là món truyền thống của Việt Nam, tên là [Bánh mì].
Cũng khá ngon đấy chứ!
Có lẽ thực đơn cho những món thường nhật sẽ được thêm 1 slot nữa từ giờ.
Nghĩ về thực đơn hàng ngày, hắn lại quay sang nhìn về phía Utaha – senpai: “Chị thích bánh dứa thật nhỉ? Trên trường cũng thường xuyên thấy chị ăn nó.”
Cô senpai của chúng ta nghe vậy thì gật gù “Yup!” một tiếng rồi tiếp tục hai tay cầm lấy bánh và gặm gặm.
Hai má ửng hồng kia đang được nạp thêm nguyên liệu nên bắt đầu phồng lên…
Trông đáng yêu cực!
Gì thế này… Đừng có đột nhiên trở nên dễ thương như thế chứ, Kasumigaoka Utaha!
Akira nhanh chóng dời mắt trước khi đắm chìm vào hai má [Bánh bao] đó.
Gặm hết ổ bánh mì, hắn sắp xếp lại túi đồ vừa nãy mua và nói:
“Em cũng có mua nước uống và kẹo nữa đấy.”
“Chiều nay mình còn phải đi lấy tài liệu cho tiểu thuyết nữa phải không?”
“Thời tiết này dễ mất nhiệt và mệt lả vì thiếu đường lắm.”
Akira ngân nga một điệu nhạc và sắp xếp lại mọi thứ, bao gồm cả mấy tập tài liệu sáng nay và chuẩn bị cho buổi chiều nữa.
Dù phàn nàn về công việc là thế, nhưng chính bản thân hắn cũng khá thích việc lên kế hoạch rồi thực hiện nó.
Trong khi hắn không để ý thì một thân hình tinh tế đột nhiên nhích sát lại gần hắn hơn.
Giật mình quay sang, Utaha – senpai không biết từ bao giờ đã gặm xong bữa trưa và nhìn chăm chú vào hắn.
Hai ánh mắt chạm nhau, thời điểm đó Akira bỗng chốc lại thực sự có thể đọc hiểu được ánh mắt ấy của cô nàng.
Nhắm mắt lại, Utaha – senpai khẽ ngả người dựa vào hắn và nói thì thào: “Akira – kun… Cậu không thay đổi tí nào.”
Hắn ngửi được mùi hương hoa nhẹ nhàng truyền đến, nó rất dịu dàng và dễ chịu.
Bên tay cũng gửi tín hiệu đến não, là sự mềm mại của cơ thể Utaha – senpai đang dựa hẳn vào người hắn.
Chưa kịp cho hắn đáp lại câu nói đó, Utaha – senpai đã nói tiếp: “Chị mệt quá, ngủ chút đây… z.z.z…”
“Này! Xong việc rồi mới được ngủ!” Akira ngay lập tức nắm lấy bờ vai mềm mại đó và dựng thẳng dậy.
Đừng đùa. Để cô nàng ngủ thì tỉnh dậy có khi là sáng hôm sau mất.
Cô nàng cũng thôi giả vờ nhắm mắt buồn ngủ và duỗi người đứng dậy nói: “Vậy thì chúng ta sẽ tới [Aquarium] theo chị nào.”
Akira nghe vậy thì thở phào, cuối cùng cũng chịu làm việc đàng hoàng chứ không phải mấy trò kì lạ nữa rồi.
Hắn nhanh chóng thu dọn lại đồ đạc và đi theo cô nàng.
Cơ mà…
“Thủy cung nào nằm trong Hotel hả???” Tiếng hét đầy bất lực của Akira vang lên trong sảnh khách sạn cao cấp.
Utaha – senpai thì lại điềm nhiên lướt bảng đặt phòng: “Lucky! Phòng đó vẫn trống.”
Hắn ngạc nhiên nhìn sang thì trên đó thực sự có [Aquarium].
Là một phòng nghỉ kết hợp với bể cá kín tường và chính giữa là một chiếc giường êm ái…
“Chờ đã!” Hắn ngay lập tức nắm lấy bàn tay đang muốn bấm vào nút đặt phòng kia lại.
Thật là… Bình thường đã đủ trêu ghẹo rồi nhưng mà hôm nay với vẻ đáng yêu tinh nghịch đó, Utaha – senpai thực sự đang muốn g·ạ g·ẫm hết công suất luôn.
Thở hắt ra…
Hắn nắm chặt lấy bàn tay mềm mại đó và kéo đi:
“Em sẽ chọn nơi tham quan.”
“Ta đi thôi!”
Khung cảnh đó, Akira đã không để ý.
Nhưng… Cô gái ấy đã in sâu bóng lưng của chàng trai đang nắm chặt lấy bàn tay của mình.
*****
Sau khi được làm chủ lịch trình, hắn đã kéo theo Utaha – senpai đi khắp mọi nơi ở thành phố không lớn lắm này.
Từ quán ăn gia đình, nơi chắc chắn phải có trong các Series có bối cảnh học đường.
Đến quán Karaoke, cũng là một điểm có thể thăng tiến tình cảm tốt hoặc là các buổi họp mặt với bạn bè của nhân vật chính.
Sau đó là những công viên nhỏ gần các trường học, nơi có thể thêm vào tuyến trình phát triển nhân vật.
Và cuối cùng là ngôi đền thiêng liêng.
“Truyện hài lãng mạn tất nhiên phải có event lễ hội rồi!” Akira vừa ngắm nhìn ngôi đền vừa cười nói với cô nàng tác giả kia.
Mặc cho không vừa ý lắm nhưng Utaha – senpai cũng rất phối hợp và thăm thú khắp nơi cùng hắn.
Cả hai đi đến ngôi đền chính, cũng đã có vài người ở đây cầu nguyện.
Akira kéo lấy Utaha – senpai đi đến và tự mình lấy ra vài đồng 500 yên và bỏ vào hộp đựng tiền cúng.
[Lộp bộp] Hắn chắp tay thành tâm cầu nguyện: “Cùng cầu nguyện cho sự thành công của tác phẩm nhé.”
“Cậu nghi ngờ năng lực của chị đấy à?” Utaha – senpai nghiêng đầu quay sang hỏi hắn.
Biết được cô nàng chỉ đang nói kháy hắn như mọi người nên Akira quay sang nhìn cô senpai u ám này và cười tươi:
“Nghi lễ cũng không thừa mà.”
“Với cả. Em tin những vị thần chắc chắn thấy được sự nỗ lực của Utaha – senpai và sẽ phù hộ cho chị thôi.”
Utaha đứng im nhìn nụ cười ấy.
Không biết qua bao lâu, lại thêm vài tiếng đồng tiền rơi vào hộp đựng tiền cúng vang lên.
Cô gái ấy nở một nụ cười nhẹ nhàng với hai gò má ửng hồng khẽ chắp tay cầu nguyện: “Nếu trợ lý của chị đã nói vậy…”
Lần này là đến lượt Akira sững người.
Cái khoảnh khắc cô nàng nở nụ cười, hắn cảm thấy như một bông hoa đột ngột bung nụ và tỏa ra những cánh hoa tuyệt đẹp dưới ánh nắng rực rỡ.
… Nụ cười ấy thực sự rất đẹp đối với hắn.
*****
Trời bắt đầu về chiều, ánh nắng đã dịu hơn và dần dần ngả màu.
Akira và Utaha đang ngồi trên chuyến xe buýt vòng quanh thành phố, đây cũng là phần lấy tài liệu cuối cùng trong kế hoạch của hắn.
Xe buýt chạy chậm quanh các con phố và đưa nhân vật chính của chúng ta đến những địa điểm khác nhau.
Nhìn xem hắn hào hứng ghi chú vào quyển sổ, Utaha – senpai nhàm chán chóng tay nhìn ra ngoài cửa xe buýt và chầm chậm nói: “Không ngờ cậu lại thực sự nghiêm túc với vai trò trợ lý biên tập như vậy, Akihito Kira – sensei.”
Akira nghe vậy thì quay sang nhìn cô nàng.
Lúc này, ánh nắng hắt vào cửa kính khiến nó lấp lánh tỏa sáng lên, và ở đó, có một mỹ thiếu nữ đang đăm chiêu nhìn phong cảnh ngoài kia.
Không hiểu sao hắn lại mỉm cười vui vẻ.
Cũng đúng nhỉ? Rõ ràng hắn cũng là một nhà văn rồi mà.
Hiện tại một nhà văn mới nổi lại đi làm trợ lý rồi còn bôn ba, lo lắng khắp cho một nhà văn khác.
Cất quyển sổ vào lại cặp, hắn nói với một giọng điệu điềm nhiên:
“Dù là nhà văn, hay là trợ lý, hoặc có thể là bất cứ thân phận nào đi nữa… thì vốn dĩ em cũng là một fan của Kasumi Utako – sensei mà.”
“Em mong chờ lắm đấy.”
“Một câu chuyện tuyệt vời từ chị, Kasumigaoka Utaha!”
Utaha – senpai dường như cứng đơ người lại trong thoáng chốc.
Cô nàng xoay hẳn người ra phía cửa sổ chỉ để lại bóng lưng cho Akira, khiến hắn không hề biết rằng lúc này gương mặt của cô đã đỏ bừng lên.
Hít sâu một hơi rồi thở ra, cô senpai của chúng ta mới bình tĩnh quay lại và nở một nụ cười nhẹ nhàng nói với hắn: “Hentai – kun… Có một nơi chị muốn đến với em.”
…
Sau khi mở lời một cách ẩn ý ấy, Utaha – senpai không nói thêm gì nữa cả, hai người bọn hắn im lặng chờ xe buýt đến trạm.
Là một khu phố ở phía tây, nơi này khác với trung tâm ở chỗ các nhà ở cửa hàng bắt đầu san sát nhau hơn và xếp chồng theo những con dốc lớn nhỏ.
Akira chậm rãi đi theo Utaha – senpai.
Lúc này dù đã gần về chiều nhưng cái nóng mùa hè vẫn còn ở đó, và đi bộ dài để leo những con dốc cũng là một vấn đề.
Đi được một lúc thì Utaha – senpai bắt đầu chậm dần, cô nàng phe phẩy cổ áo để thoáng khí và lau lấy những giọt mồ hôi trên trán: “Nóng quá…”
Thể lực của một nhà văn suốt ngày gõ chữ đúng là không tốt đi đâu được, với cả bộ trang phục hôm nay cũng không phải là để di chuyển nhiều như này.
Thậm chí, cô nàng còn đang mang một đôi giày cao gót 10 phân, dù không phải dạng đế nhọn nhưng nó cũng khiến đôi chân mềm mại của cô đang trong tình trạng nguy cấp.
Akira đến bên cạnh cô nàng đang thở hồng hộc kia và hỏi: “Chân chị… Không sao chứ?”
“Không sao…Gần tới… Chỉ một chút nữa thôi.” Utaha – senpai cắn răng ngẩn đầu lên nhìn hắn và đáp.
Không sao cái khỉ gì!
Đến gần thì hắn mới thấy, ở gót chân cô nàng, phần vải của quần tất cũng đã bị rách ra để lộ làn da bị bầm đỏ.
“Mấy chuyện này thì chị lại chẳng thật lòng chút nào nhỉ?” Akira ngồi thấp xuống trước mặt cô nàng và đưa hai tay lui sau ra hiệu cõng: “Leo lên em đi! Chị rất muốn tới nơi đó kịp phải không?”
Bởi vì quay lưng nên lần nữa, Akira lại không thấy được gương mặt Utaha lúc ấy…
Chờ mãi vẫn không thấy đến, hắn tính quay lại thúc dục lần nữa thì đột nhiên từ sau lưng truyền đến một sự mềm mại kì lạ.
Đôi tay mịn màng trắng bóc quàng qua cổ hắn, cả cơ thể của Utaha – senpai tựa hẳn vào tấm lưng rộng lớn của Akira.
Theo phản xạ tự nhiên, hắn dùng hai tay đỡ lấy cặp đùi đang treo bên hông và đứng thẳng người dậy.
“A…!” Cảm giác mất trọng lực đột nhiên ập đến khiến Utaha khẽ thốt lên một âm điệu khá dễ thương.
Cô nàng hoảng hốt ép sát vào lưng của Akira hơn nữa vì sợ, gương mặt đỏ bừng vùi sâu vào phần vai sát cổ hắn.
…
Thì ra cõng một cô gái sẽ có cảm giác như thế này…!!!
[Hắn sẽ ghi nhớ khoảnh khắc này suốt đời!]
*****
Thành phố Wagou, một buổi chiều bình thường trong kì nghỉ hè.
“Có rất nhiều con dốc khi đi dạo quanh thành phố Wagou…” Utaha – senpai nói với một giọng khá nhỏ nhẹ nhưng hắn lại có thể nghe thấy rõ ràng…
Bởi vì cô nàng đang thì thầm sát bên tai hắn.
Lúc này, Akira đang cõng lấy Utaha và leo lên con dốc vừa cao vừa dài này.
Để hắn nói cho mọi người một sự thật nhé…
Đùi của con gái thực sự rất tuyệt!
Hai tay hắn đang đỡ lấy cặp đùi của Utaha – senpai, và vì cõng cô nàng nên toàn bộ trọng lượng đều dồn xuống đôi tay của hắn.
Lúc này hắn có thể cảm nhận cực kì rõ ràng độ mềm mại và đàn hồi từ cặp đùi đẫy đà, căng mịn ấy!
Giờ hắn đã hiểu… Vì sao lại có khá đông người cuồng đùi đến vậy.
Có lẽ từ giờ trở đi, số đông đó đã được +1 rồi đấy.
Sau lưng, Utaha thấy hắn có hơi im lặng thì rụt rè hỏi: “Cậu… Không sao chứ?”
Để một cô gái hỏi câu đó trong tình huống này thì chỉ có một cách hiểu duy nhất.
Chính là đang lo lắng về cân nặng của cô nàng.
Mà đối với một người đã rèn luyện suốt bao năm và ăn hành suốt mấy tháng trời gần đây thì Utaha – senpai nhẹ như bông vậy.
Lắc đầu vừa để bỏ qua mấy suy nghĩ linh tinh về cặp đùi (?) vừa để phủ định câu hỏi của cô nàng, Akira chậm rãi đáp: “Hoàn toàn ổn luôn. Mà hình như chị còn nhẹ hơn em tưởng tượng đấy.”
“Tức là trước giờ cậu nghĩ tôi nặng lắm à!” Utaha – senpai siết chặt hai tay đang quàng lấy cổ hắn kia và giận dỗi nói.
“Em không chú ý đến cân nặng nhiều thế đâu. Đừng để bị ốm khi giảm cân quá nhiều là được. Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.” Akira mặc cho cô senpai đang náo loạn trên người hắn kia và chỉ cười cười đáp.
Mà đó cũng là những gì hắn nghĩ thôi và chẳng hề có ý tứ gì khác cả.
Sau khi nghe hắn nói vậy, Utaha – senpai dừng lại hai tay đang tính á·m s·át kia và im lặng trở lại.
Bầu không khí thoáng chốc có chút ngượng ngùng khi mà cả hai nhận ra bọn hắn vừa rồi đã thân mật như thế nào.
Khi Utaha đang được cõng trên lưng cọ quậy làm loạn thì cả cơ thể của cô nàng cũng bắt đầu di chuyển qua lại trên lưng hắn khiến cho da thịt của hai người dù cách quần áo cũng sẽ truyền đến những xúc cảm khác lạ…
Akira phong ấn lại mấy cảm xúc đó và tiếp tục cõng lấy Utaha – senpai leo dốc.
“Mà… Sao hôm nay chị lại ăn mặc như vậy?” Để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, Akira đã chọn cách hỏi một câu đã giấu trong lòng từ sáng đến giờ.
Nghe được hắn hỏi vậy, cơ thể Utaha – senpai thoáng giật giật.
Từ làn da ở cổ, Akira có thể cảm nhận được gương mặt của cô nàng bắt đầu nóng bừng lên.
Câu trả lời năm ngoài tưởng tượng khiến hắn thốt lên ngạc nhiên: “Hểh? Sao cơ…”
Câu hỏi của hắn chưa thành lời thì đột ngột bị dừng lại vì khung cảnh trước mặt.
Không biết từ bao giờ, hắn đã cõng cô nàng đến đỉnh con dốc.
Và khi vừa ló đầu lên, đột nhiên xuất hiện ánh sáng mặt trời chiếu thẳng đến khiến hắn không hỏi nheo mắt lại.
Mở mắt lại nhìn rõ hơn, một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt hắn.
Từ đỉnh dốc nhìn về phía xa là cảnh mặt trời đang lặn dần phía chân trời, nơi mà chỉ còn lấp ló những tia nắng chiều tà đẹp đẽ.
Hoàng hôn thì hắn cũng đã thấy nhiều rồi, nhưng mà đứng tại đây ngắm mặt trời lặn, nhận lấy những ánh sáng đầy huyền diệu đó, Akira cảm thấy bản thân như đang ngắm nhìn thứ gì đó trong truyện cổ tích vậy!