Nếu có thì liệu trong đó có âm mưu1 hoặc cạm bẫy gì không? Cửa kính xe bên cạnh anh ta nứt ra như mạng nhện, phần chính giữa suýt thì bị bắn thủng.
Rõ ràng là chiếc xe này vừa bị súng bắn trúng! Một ông lão khảo cổ học trong xe 2hỏi.
Trong xe có một lượng đồ cổ đào được ở Tây Tạng, quý hiếm và có giá trị nghiên cứu cao, điều kiện vận chuyển rất nghiê0m ngặt. Dù sao hồi đó chính anh đã tống gã vào tù, chắc chắn gã phải hận anh đến tận xương tủy.
Ôn 2Huyền không dám nghĩ nữa, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi tột độ. Kính xe này là loại kính chống đạn, đạn không bắn xuyên qua được, nhưng như thể cũng đủ để khiến người ta hốt hoảng, bởi vì ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quả nhiên, phát sáng ấy như một câu mệnh lệnh, vô số tiếng súng nổ vang lên trên sa mạc. Lục Kiêu híp mắt nhìn về phía trước: “Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì khoảng hai tiếng nữa sẽ tới nơi.”
Nói đến đây, anh nhìn hai chuyên gia khảo cổ trong xe, đột nhiên hỏi: “Đã mặc thứ mà tôi bảo các ông mặc chưa?” Hai người sửng sốt, sau đó gật đầu.
Nhưng trong lúc xe chạy, có một người đàn ông trẻ tuổi cúi đầu nhìn người mình. Một chiếc áo jacket dày bao trọn cơ thể anh ta, chỉ có thể mà thôi.
Còn thứ mà người của khu trực thuộc bảo mặc thì anh ta lại cho vào trong ba lô. Anh ta nhìn phong cảnh chân trời tuyệt đẹp ở ngoài cửa xe, cảm nhận sự yên tĩnh ấy, chỉ lo lắc đầu một mình.
Cần gì phải làm quá lên như thế, mặc áo chống đạn nữa chứ, đúng là lố. Anh ta nhíu mày,xoa cái mũi nhức nhối, đang định mở miệng thì bằng.
Một tiếng vang nổ đoàng bên tai anh ta, khiến anh ta mở to đôi mắt, thân thể cứng đờ lại, sau đó chậm rãi quay đầu sang. Chạng vạng tối, ánh chiều tà đỏ rực nhuộm đỏ cả một gó7c trời.
Ba chiếc xe lái đi trên sa mạc gập ghềnh. “Nằm xuống mau!”
Lục Kiêu quát nhẹ một tiếng, giây tiếp theo, khẩu súng tiểu liên trong tay anh được lên đạn.