Điện thoại lại rung lê1n, chị Linh hỏi: [Sao thế, chia tay rồi à?]
Sau đó, không đợi cô trả lời, chị ấy đã gửi tin nhắn tới: [Nếu em có thể chấp nhận chu2yện chia tay, vậy thì trên đời thiếu gì đàn ông, còn nếu không chấp nhận được, vậy thì đấu trí đi. Em không biết mấy nữ phản diện Ôn Huyền nghe tin nhắn ấy, chỉ thầm mắng một tiếng, không trả lời lại nữa.
Ý gì đây hả? Sao cô lại không thành người tốt được cơ chứ?
Đến khi ngẩng đầu nhìn ai kia, cô phát hiện ra anh đứng ở cửa thang máy, trông như định rời khỏi đây. Cảm xúc kỳ lạ khó hiểu ấy khiến cô hoảng hốt.
Vậy nên khi thang máy từ từ đóng lại, khi ánh mắt anh sắp biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô lập tức vươn tay ra chặn cửa thang máy.
Cùng lúc đó, anh cũng nhanh chóng vươn tay ra. Cô gần như là buột miệng nói ra, trái tim cũng thắt chặt.
Lục Kiêu đứng trong thang máy nhìn cô, đôi mắt đen láy nhìn cô, bình tĩnh đến tột độ: “Hai đội viên đang nằm trong đó, anh không đi được.”
Nghe thì có vẻ như rất hợp lý, chẳng có vấn đề gì cả, Ôn Huyền cũng hiểu điều ấy, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó bất thường. Nghe vậy, Lục Kiêu hơi khựng lại, nhưng anh không quay đầu, đôi mắt cụp xuống, nhìn về phía bên phải, thản nhiên nói: “Xuống dưới hút điếu thuốc, nếu em bận thì về trước đi.”
Dứt lời, anh bước vào thang máy.
“Anh không đưa em đi à?” Cô lập tức đứng lên đi tới.
“Đợi đã, đợi đã, anh, anh định đi à?”
Ôn Huyền đuổi theo anh, sốt sắng hỏi. Cửa thang máy lại mở ra, cô vội vàng đi vào, còn Lục Kiêu thì sầm mặt lại.
Anh hít một hơi thật sâu, nhưng hình như đến cuối cùng vẫn không nhịn được, nghiêm giọng nói với cô: