Bóng người mảnh khảnh lẻ lkoi ngồi xổm ở đó, như một đứa trẻ bị bố mẹ vứt bỏ, bất lực và tuyệt vọng, cả người bị cơn đau quằn quại bao phủ. Lục Kiêu xông tới, kéo cô lên khỏi mặt đất. Giữa màn mưa, anh hô to với cô: “Em ở đây làm gì, để anh đưa em về!”
Thấy anh lại xuất hiện, nghe câu nói ấy của anh, người vốn đang chìm trong sự đau khổ càng thêm sụp đổ. Ôn Huyền đẩy anh ra, vừa khóc vừa hô lên điên cuồng: “Đừng để ý tới tôi! Mẹ kiếp, anh là gì của tôi, tôi chẳng còn quan hệ gì với anh nữa rồi!”
Vừa nói, cô vừa nhìn anh dưới mưa, lùi về sau từng bước một, vươn tay lau nước mắt, lẩm bẩm trong đau đớn và tủi hờn: “Người tôi yêu không cần tôi nữa, anh ấy từng nói sẽ cưới tôi, anh ấy từng nói sau này sẽ bảo vệ Ôn Huyền lắc đầu, vừa khóc vừa mắng anh: “Anh là đồ lừa đảo, Lục Kiêu, anh là đồ lừa đảo, tôi ghét anh!”
Cô hô đến khàn cả giọng, cuối cùng chạy đi thật nhanh, như thể không muốn nhìn thấy anh một giây một phút nào nữa. Ôn Huyền tựa vào lòng anh, khóc run hết cả vai. Cuối cùng, cô nghẹn ngào như một đứa trẻ, nói không thành tiếng: “Lục, Lục Kiêu, tôi hận anh... rất hận, rất hận...”
Vì sao, vì sao lại đối xử với cô như thế? Kèm theo một tiếng chửi thề, chiếc xe dừng lại, anh mở cửa lao xuống.
Cơn mưa lập tức cắn nuốt anh. Lục Kiêu nghe cô nói, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô, tim như đao cắt.
Đến khi bóng người cao lớn đuổi theo, Ôn Huyền ra sức vùng vẫy né tránh. Cơ thể của người đàn ông cứng đờ lại.
Khi thấy dáng vẻ sụp đổ của cô, anh bắt đầu hoài nghi, không biết mình làm thể là đúng hay sai. cĐúng lúc này, một chùm sáng chiếu tới.
Bóng dáng mảnh khảnh ấy cứ thể ngồi trên mặt đất, ngồi giữa đất trời, chẳnag khác nào một con thú cô độc bị bỏ rơi, để mặc mưa gió vùi dập, không có nơi nào né tránh. tôi, nhưng anh ấy, anh ấy lại vứt bỏ tôi...”
Nước mưa làm tóc và mặt cô ướt nhẹp, cô như chìm vào nỗi đau và sự tuyệt vọng vô tận. Anh cầm lấy bàn tay đang đánh mình, nước mưa đánh vào mặt anh, chảy dọc từ mũi xuống cằm.