Hoắc Khải vẫn còn nhìn đăm đăm về phía cầu thang, đầu gối thkì đụng nhẹ vào đầu gối của Tiêu Diệc Hàng. Trong đầu anh ấy loáng thoáng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, sợ mình dẫn sói vào nhà.
Lúc còn ở Thượng Hải, Hoắc Khải lựa chọn Lục Kiêu, là bởi vì cảm thấy anh cao lớn, nhất định là biết đánh nhau, thể bảo vệ Ôn Huyền. Nhưng dần dần về sau thì sao?
Nhìn dáng vẻ ấy của bọn họ, lẽ nào bảo vệ kiểu gì lại bảo vệ lên tận giường à? Anh ấy càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề.
Trong đầu anh ấy liên tiếp hồi tưởng lại cảnh Lục Kiêu bề Ôn Huyền lúc trước. Nghe thấy cậu ấy, Tiêu Diệc Hàng hít sâu một hơi rồi gấp quyển sách lại. Anh ta khẽ ngước mắt lên, hờ hững liếc nhìn Hoắc Khải: “Có gì lạ?”
“Anh ta chỉ là vệ sĩ, sao lại thân thiết với cô gái mà anh ta cần bảo vệ như thế? Có phải anh ta vượt giới rồi không?” Hoắc Khải hỏi. Nghe thấy cậu ấy, Hoắc Khải cứng đờ cả người.
Nơi này là địa bàn của Lục Kiều, Lục Kiều là đội trưởng của nơi này... Sao Ôn Huyền lại thích một vệ sĩ bình thường cho được, Lục Kiểu chỉ được cái mẽ thôi.
Nhưng trong lúc anh ấy đang miên man suy nghĩ, người đàn ông bên cạnh bỗng thản nhiên mở miệng: “Vệ sĩ? Lục Kiêu sao?” Giọng nói của anh tarất nhạt, có vẻ nhaư cảm thấy không vui khi bị quấy rầy như thế này.
Hoắc Khải không hề phát hiện ra, anh ấy chỉ tay về phía cầu thang, hàng lông mày dài gọng gàng hơi nhíu: “Anh có cảm thấy bọn họ có gì đó... là lạ không?” “Cái... Cái gì?”
Đội trưởng? Bậy bậy bậy!
Hoắc Khải vội vàng sút bay cái suy nghĩ xấu xa trong đầu đi, không thể nào! “Không thì còn là ai nữa?” Hoắc Khải nói.
Tiêu Diệc Hàng giơ ngón tay đẩy gọng kính trên sống mũi lên, sau đó trào phúng một câu: “Tôi không biết vì sao anh lại nói anh ấy là vệ sĩ, nhưng theo những gì tôi biết, anh ấy là đội trưởng của khu trực thuộc này.” Đội trưởng của khu trực thuộc này?!
Tiêu Diệc Hàng tựa vào xô pha, vừa mở sách vừa từ một tiếng: “Nơi này là địa bàn của anh ấy.” “Này, người anh em, tôi hỏi anh một chuyện.”
Bị đụng vào đầu gối, Tiêu Diệc Hcàng hơi nhíu mày lại, đặt quyển sách trong tay xuống, hỏi với vẻ mặt vô cảm: “Chuyện gì?” Không biết nghĩ tới điều gì đó, Hoắc Khải nín thở, cặp lông mi dài rậm run run.
Một tin tức lóe lên trong đầu, như những quân bài domino bị đẩy, một loạt cảnh tượng chắp nối vào nhau, đến cuối cùng khiến tâm thái của anh ấy sụp đổ.