Chỉ có điều trong mơ, có vẻ như Ôn Huyền không quá say giấc. “Bây giờ đã biết tiếp theo nên làm gì rồi chứ?”
Người đàn ông mặc áo khoác xám vừa nói dứt lời, một người lập tức quỳ bịch xuống đất. Hai người trong phòng ôm nhau thật chặt, ánh trăng rải đẩy dưới đất.
Trong lúc hai người nằm7 trên chiếc giường nhỏ ấm áp, ngoài cửa sổ, cả khu trực thuộc chìm vào yên tĩnh, như thể đã ngủ say trong bóng đêm. Nhưng ở phía xa xa, t7rên trời phủ đầy mây đen, kèm theo tiếng gió vù vù, có vẻ như bão tuyết sắp kéo tới.
Mà bên dưới bầu trời đen ngòm ấy, trong một không gi2an chật hẹp tối tăm... Cô nhíu chặt mày, dường như đang phải đối mặt với một gi2ấc mơ không mấy tốt đẹp.
*** Lúc này, gã cúi đầu xuống, cắn răng nói từng chữ một: “Anh Lý, xin anh hãy yên tâm, tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện này!”
Vừa dứt lời, người đàn ông kia chậm rãi nới lỏng cà vạt, bẻ khớp cổ một cái, phát ra tiếng kêu răng rắc. Sau đó, khẩu súng trong tay hắn ta chuyển hướng, họng súng chĩa thẳng vào đầu anh Ngô.
Anh Ngô cứng đờ người lại, thậm chí còn không dám thở. Một người đàn ông mặc áo khoác gió màu xám đứng đó, đeo đôi găng tay da màu đen, trong tay còn cầm một khẩu súng.
Xung quanh hắn ta còn có ba người đàn ông, cúi đầu đứng im ở đó, không dám thở mạnh cái nào, hai người trong số đó đang run như cầy sấy. Nhìn theo vết máu ngoằn ngoèo đó, một người đàn ông bị trói đang ngoẹo đầu nằm trên mặt đất, đôi mắt trợn ngược lên, đằng sau đầu có một cái lỗ.
Trông nơi này giống một cái hầm tối tăm, khiến người ta rất khó chú ý tới. Gã nắm chặt bàn tay, thái dương chảy đầy mồ hôi.
Người này không phải ai xa lạ, mà chính là kẻ đã chạy thoát trong vụ đánh cướp văn vật - gã đàn ông được gọi là anh Ngô. “Vậy sao? Anh định giải quyết thế nào? Anh đã thất bại một lần rồi, phải biết rằng, nếu không cung cấp đủ những thứ mà bên này cần thì sẽ phiền phức đấy.”
Nói đến đây, giọng nói của hắn ta xen lẫn tiếng cười: “Còn nữa, cái thằng mà anh nói, hắn năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, chi bằng anh đi giết hắn đi...”