Nhưng đến khi lên tiếng, cô vẫn cố tình chớp mắt mấy cái, từ từ nkói: “Vậy thì anh nói sớm hơn là được mà. Nói là anh chỉ cho phép em nhìn một mình anh, nếu không thì anh sẽ ghen. Anh mà cghen thì kiểu gì em Lục Kiêu ho nhẹ một tiếng Anh nhìn sang hướng khác, nghiêm túc nói: “Sắp bắt đầu rồi, mau xem đi.”
Vành tại anh hơi ửng đỏ. Thân thể như tùng bách của bọn họ đứng sừng sững ở đó, mấy chục ngàn người nhìn cảnh tượng ấy.
Cùng lúc đó, Lục Kiêu cũng cởi mũ áo khoác xuống. Ôn Huyền cũng nhìn theo hướng mà anh nói.
Mọi người chờ lâu như thế, rốt cuộc nghi thức kéo cờ trang nghiêm cũng sắp bắt đầu. Anh là một thằng đàn ông, saao có thể tỏ ra nhỏ mọn như thế được.
Tuy rằng đó đúng là suy nghĩ trong lòng anh... Người dân bên dưới lần lượt cởi mũ của mình ra, ngay giữa trời đông giá rét, như thủy triều rút nước, bao gồm cả Ôn Huyền.
Cô cầm chặt chiếc mũ len màu xám trong tay. “Anh yêu, cụ thể là mấy giờ kéo cờ?”
Ôn Huyền không đeo đồng hồ, vả lại cô cũng muốn biết thời gian chính xác. Đánh mắt nhìn lại, quảng trường Thiên An Môn đồng nghìn nghịt, nơi này có thể chứa được hai mươi ngàn người.
Thậm chí trên con đường phía xa xa cũng có người. Lục Kiêu đứng sau lưng cô, như một ngọn núi lớn đang che chở cho cô.
Anh nhìn đội nghi thức đi từ cổng chào tới bục kéo cờ, trầm giọng nói: “Thời gian kéo cờ mỗi mùa khác nhau, căn cứ vào thời gian mặt trời mọc, mặt trời lặn ở Bắc Kinh. Thời gian cụ thể là do nhà thiên văn học Đài Thiên văn Bắc Kinh tính toán.”
Nghe vậy, Ôn Huyền hết sức rung động. Bọn họ đứng trên bục kéo cờ, một tiếng hô hùng hồn vang lên: “Chào cờ, chào!”
Ngay lập tức, ba vị đội trưởng giơ tay lên chào! Cô nhìn bục kéo cờ không chớp mắt, nghe dàn nhạc quân đội hát quốc ca.
Kèm theo tiếng hát hùng hồn ấy, người đội trưởng phụ trách kéo cờ tung lá quốc kỳ lên trên không trung... Cuối cùng cũng tới thời khắc mà ai cũng kích động mong chờ.
Đội tiêu binh đi tới chính giữa, chuyển động tác vác súng thành cầm súng. Thì ra thời khắc mặt trời mọc chính là thời khắc quốc kỳ được kéo lên.
Cùng với động tác đều tăm tắp của đội tiêu binh, cả đội ngũ bước lên bậc thang. Mặt trời chậm rãi nhô lên từ phía Đông, tia nắng xuyên qua màn sương sáng sớm, soi sáng cả mặt đất.
Những tia nắng vàng chiếu vào lá quốc kỳ, chiếu vào từng người một.
Tiếng nhạc rền vang, Ôn Huyền nhìn chăm chú vào lá quốc kỳ vừa được kéo lên. Không biết vì sao, đôi mắt cô lại hơi ươn ướt.