Cô thật sự không ngờ được rằng người nghiêm túc như đội trưởng Lục cũn1g nói ra được câu ấy. Mọi người đang dần giải tán, vô số người lướt qua bên cạnh.
Hành động đột ngột ấy của Ôn Huyền khiến Lục Kiêu cứng đờ người lại. Cô sắp thua anh luôn rồi.
Ôn Huyền 7cố tình đấm một cái vào lồng ngực anh, nhưng Lục Kiêu lại bắt lấy tay cô, tiện thể kéo cô vào lòng. “Xem ra em hiểu rồi.” Anh thản nhiên nói.
Nghe vậy, Ôn Huyền đỏ mặt, giậm chân nói: “Vớ vẩn, e2m chẳng biết anh đang nói gì hết, em chỉ biết là anh càng lúc càng lả lơi thôi.” Mũ, tóc và khăn quàng cổ che đi khuôn mặt của Ôn Huyền. Có thể có người sẽ cảm thấy quen mắt, nhưng cảnh tượng ấy lại khiến người ta ngại ngùng quan sát kỹ.
Thế nhưng, vào giây phút mặt trời mọc, lá cờ tổ quốc phấp phới trên không trung, trong biển người bên dưới, hình ảnh của hai người họ tác động vào trái tim người ta. Anh cúi đầu, kề sát vào 7tai cô, mở miệng nói một câu chậm rãi và kiên định: “Ôn Huyền, tại nơi này, anh thề, đời này, trung với nước, trung với em.”
Một thứ lớn, một thứ nhỏ, nhưng đều là những thứ mà đời này anh không thể dứt bỏ được, quan t0rọng hơn cả tính mạng của anh.
Lục Kiêu: “...” Nghe thấy câu ấy, trái tim Ôn Huyền run lên, cô vô thức ngừng thở.
Giờ khắc này, bên tai cô vang lên lời thề kiên định, lời hứa hẹn của anh dành cho cô. Đẩy cô một lúc mà không đầy ra được, anh quyết định từ bỏ, một tay ghì vào gáy cô, tay còn lại ôm lấy eo cô, khom người đáp lại cô.
Những người đi ngang qua đều phải nhìn sang, trong mắt toát lên sự xấu hổ. Đến khi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngập nước của Ôn Huyền chỉ toàn bóng anh, không còn ai khác nữa.
Giây tiếp theo, cô bỗng kéo khăn quàng cổ xuống, kiễng chân lên, ôm lấy cổ anh và hôn lên đôi môi lành lạnh của anh. Một nhiếp ảnh gia trong đám đông nhìn thấy cảnh này, bèn cầm máy ảnh lên, tìm một góc độ hoàn hảo rồi bấm máy.
Giây phút ấy, thời gian ngừng lại. Một là chưa chắc người khác đã nhận ra cô, hai là bởi vì đây là người đàn ông của cô. Tận sâu trong thâm tâm, cô muốn công khai nói với tất cả mọi người rằng đây là người đàn ông của cô.
Lúc rời khỏi đó, hai người gặp một sự cố nhỏ. Bởi vì lúc ra ngoài mọi người chen lẫn nhau, Ôn Huyền bất cẩn bị tách ra.