![](https://truyenvipvip.com/images/chuong/130680.png)
Nhưng vào thời khắc chụp ảnhk với cô, người đàn ông ấy lại khoác tay lên vị trí bên dưới vai cô một chút, như đang bảo đạo tuyên bố chủ quyền của mình.
Cô thì ngưcợc lại. Trong bức ảnh, cô rất nghiêm túc, nở nụ cười mang phần thẹn thùng. Nhưng Lục Kiêu biết, lúc mắc bệnh bị thương là những lúc con người ta rất yếu ớt. Nếu cô cứ kìm nén cảm xúc đau khổ, lẳng lặng khóc những lúc một mình, vậy thì không bệnh cũng thành bệnh.
Vậy nên, để ngăn cản cô nghĩ lung tung, anh phải nhanh chóng chốt xong chuyện này.
Mà chính bản thân anh cũng đã nghĩ thoáng hơn về một số chuyện rồi. Cô chậm rãi ngước mắt nhìn Lục Kiêu, anh cũng vừa dời mắt khỏi quyển sổ kết hôn.
Hai người nhìn nhau, dường như đều nhìn thấy một câu trong mắt nhau - mọi chuyện đã định.
Rốt cuộc bọn họ cũng thuộc về nhau. Lục Kiêu cúi đầu hôn nhẹ vào giữa hai hàng lông mi tú lệ của cô, ôn hòa nói: “Chuyện quan trọng lúc này là em phải về bệnh viện dưỡng sức.”
Lúc sáng anh ra ngoài là để đi hỏi bác sĩ sẽ hiện tại đi ra ngoài thì có ảnh hưởng gì không.
Bác sĩ nói là không có chuyện gì quan trọng thì nên ở lại nghỉ ngơi sẽ tốt hơn. Anh sẽ không sao hết. Anh đã trải qua vô vàn nguy hiểm trên con đường này, khó khăn trắc trở gì cũng vượt qua, hiện tại chỉ cần bảo vệ sự an toàn của cô là được, những chuyện khác có quan trọng gì.
Anh từng nói là mình sẽ chỉ bảo vệ cô. Hiện tại, anh muốn thêm một kỳ hạn vào câu nói ấy, đó là bảo vệ cô tới lúc bạc đầu, tới giây phút cuối cùng của cuộc đời anh.