Rốt cuộc trong lòng em có anh nữa không...
Trong đầu 1quanh quẩn những lời ấy, khiến anh ta không nhịn được mở mắt ra. Nhìn thấy hình ảnh ấy, Hoắc Khải trợn mắt há mồm.
Giây tiếp theo, trong đầu anh ấy hiện lên vô số cụm từ “vãi nồi”.
Đậu má, vụ gì thế này? Bất chợt hiểu ra điều gì đó, Hoắc Khải trố mắt ra.
Lúc này, người trên giường bệnh chậm rãi vươn một ngón tay ra. Ngón tay ấy thon dài trắng nõn, đốt nào ra đốt nấy, cầm cặp kính mắt viền vàng gọng bạc trên mặt bàn lên.
Sau khi đeo kính vào, tay anh ta đặt vào bộ phận dưới bụng, chậm rãi ngồi dậy và xoay người lại. không gặp, anh nhớ em đến mức 2nào không?! Anh biết người em thích không phải là anh, vậy nên anh không dám tới quấy rầy em, nhưng hôm nay, nhìn thấy e0m như vậy, anh không thể chịu được nữa. Em cho
anh một cơ hội có được không? Hãy tin anh, anh sẽ chăm sóc tốt cho em, anh tuyệt đối sẽ không... thua kém tên họ Lục đó.
“Được.” Một chữ “được” vang lên ngắt lời Hoắc Khải.
Hoắc Khải: “???”
Nghe thấy chữ ấy, còn chưa kịp kích động thì trong đôi mắt đào hoa kia đã hiện lên sự mờ mịt ngẩn ngơ. Huyền Huyền nhà anh ấy đâu? Sao, sao lại là một người đàn ông?!
Là đàn ông đã đành, lại còn là anh ta nữa chứ!!!
Người này chính là giáo sư địa chất học gì đó ở khu trực thuộc Thanh Hải.
Là người đàn ông mà Hoắc Khải đã uống say rồi ngủ cùng giường một đêm. Không, không thể nói như thế, chỉ đơn giản là ngủ một giấc bình thường thôi.
Hoắc Khải thộn mặt ra, đứng chôn chân nhìn người đàn ông đang nhìn về phía mình.
Nếu anh ấy nhớ không nhầm thì vừa rồi, sau khi anh ấy nói một trang như thế, người đàn ông này đã nói là... được?
Cậu Út nhà họ Hoắc chỉ muốn đi mở từ điển, tra xem trong hệ thống ngôn ngữ thâm ảo có nguồn gốc lâu đời này, chữ “được” còn có nghĩa nào khác không.