Châu Dị vừa nói xong, nụ cười trên môi Nhiếp Chiêu càng sâu, anh ta nhìn chằm chằm vào Vạn Hằng một lúc, rồi đưa điện thoại lên trước mặt, bật loa ngoài. "Nói lại những lời cậu vừa nói xem." Châu Dị biết ý đồ của Nhiếp Chiêu, khẽ cười: "Đã ngốc rồi thì giữ lại cũng vô dụng, cứ giết quách cho rồi." Châu Dị nói xong, Vạn Hằng nằm trên giường bệnh ngẩn người một lúc, rồi đột nhiên hét lên: "Anh hai!" Tiếng "anh hai" này nghe thật thảm thiết. Châu Dị cười lạnh: "Tỉnh rồi à?" Vạn Hằng khóc lóc sụt sùi: "Anh hai, có người muốn giết em, Vạn Tiêu muốn giết em, anh ta thuê sát thủ..." Nghe thấy Vạn Hằng kích động, Châu Dị trầm giọng nói: "Cứ dưỡng thương cho tốt đi, những chuyện khác để tôi lo." Vạn Hằng nghẹn ngào: "Anh hai, anh ta thật sự muốn giết em, không phải dọa em đâu, giữa ban ngày ban mặt, ở trung tâm thương mại đông người như vậy, tên sát thủ cầm dao lao thẳng về phía em..." Vạn Hằng thật sự bị dọa sợ không nhẹ, vừa khóc vừa nói, câu trước không ăn nhập gì với câu sau. Châu Dị nghe một lúc qua điện thoại, rồi dặn dò Nhiếp Chiêu: "Trông chừng cậu ta cẩn thận." Nhiếp Chiêu sảng khoái đáp: "Yên tâm, sẽ không chết đâu." Châu Dị trêu chọc: "Cũng đừng để cậu ta bị tàn phế." Nhiếp Chiêu: "Tôi cố gắng." Châu Dị và Nhiếp Chiêu nói chuyện, không tắt loa ngoài. Vạn Hằng nghe thấy, khóe miệng giật giật. Hai người này thật sự không coi cậu ta là người ngoài! Sau khi cúp máy với Châu Dị, Nhiếp Chiêu đi đến bên giường bệnh của Vạn Hằng, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, một chân đặt trên sàn, một chân đặt lên mép giường, cúi đầu nghịch điện thoại. Vạn Hằng nhìn anh ta, hít mũi, khàn giọng gọi: "Chú nhỏ." Vạn Hằng gọi Nhiếp Chiêu là chú nhỏ còn trôi chảy hơn cả Châu Dị. Nhiếp Chiêu nghe vậy liền ngẩng đầu lên: "Hửm?" Vạn Hằng nhìn anh ta với ánh mắt nghiêm túc: "Cháu sẽ chết sao?" Nhiếp Chiêu trêu chọc: "Cậu muốn chết sao?" Vạn Hằng lắc đầu: "Không muốn." Nhiếp Chiêu cười khẩy: "Cố gắng không để cậu chết." Vạn Hằng: "..." Cố gắng không để chết. Tức là vẫn có khả năng chết. Nghe thấy câu trả lời của Nhiếp Chiêu, Vạn Hằng hít sâu một hơi, cố gắng chịu đựng cơn đau ở vết thương, nhìn chằm chằm lên trần nhà với vẻ mặt chán nản. Vài phút sau, khi trò chơi trên điện thoại của Nhiếp Chiêu đến màn thứ hai, giọng nói u oán của Vạn Hằng vang lên trong phòng bệnh. "Lúc trước cháu đã nói cháu không có khả năng tiếp quản nhà họ Vạn, họ cứ ép cháu tiếp quản." "Vạn Tiêu đúng là đồ khốn nạn, mưu mô xảo quyệt, lừa gạt cháu bao nhiêu năm nay." "Con dao đâm cháu hôm nay dài lắm, lại còn rất sắc, một nhát một lỗ, đâm phát nào chảy máu phát đó." Vạn Hằng nói huyên thuyên, chẳng đầu chẳng đuôi. Nhiếp Chiêu nghe vậy, liếc nhìn cậu ta. Nhận thấy ánh mắt của Nhiếp Chiêu, Vạn Hằng quay sang nhìn anh: "Chú nhỏ, chúng ta tâm sự một chút đi." Nhiếp Chiêu nhướng mày, có một dự cảm không lành: "Tâm sự gì?" Vạn Hằng mấp máy môi, hỏi: "Chú nhỏ, gia đình chú có hạnh phúc không?" Nhiếp Chiêu lạnh lùng: Cậu nghĩ sao? Chưa kịp để Nhiếp Chiêu trả lời, Vạn Hằng đã tự hỏi tự trả lời: "Gia đình cháu rất hạnh phúc, ông nội rất cưng chiều cháu, bố mẹ cũng rất cưng chiều cháu, từ nhỏ đến lớn, họ luôn nuông chiều cháu." Nói xong, Vạn Hằng dừng lại một chút, nhìn Nhiếp Chiêu, nghiêm túc bổ sung thêm một câu: "Bố mẹ cháu rất yêu thương nhau, họ kết hôn do tự do yêu đương." Nhiếp Chiêu: "..." Nói xong chuyện gia đình, Vạn Hằng lại tâm sự chuyện tình cảm với Nhiếp Chiêu: "Chú nhỏ, chú có bạn gái chưa?" Mặt Nhiếp Chiêu tối sầm. Vạn Hằng tiếp tục tự hỏi tự trả lời: "Cháu có rồi, bạn gái cháu là người mẫu, dáng người rất đẹp, cũng rất yêu cháu." Nhiếp Chiêu thầm nghĩ: Sao Vạn Tiêu không đâm chết cậu ta luôn đi.