Hải Tinh không phải là một công ty nhỏ. Ba người có thể thuận lợi đi thang máy lên lầu là nhờ "thẻ nhân viên" trong tay Vạn Hằng. Tuy cậu ta luôn là một công tử bột nhàn rỗi trong Vạn gia, nhưng ông cụ Vạn vẫn cho cậu ta chức danh Phó tổng giám đốc hữu danh vô thực trong công ty. Phải nói rằng, vào thời khắc quan trọng, chức danh phó tổng này vẫn rất hữu dụng. Ba người đi thẳng một mạch đến phòng họp, trước khi vào cửa, Vạn Hằng nhìn Châu Dị và Bùi Nghiêu với vẻ mặt như sắp lên đoạn đầu đài: "Anh hai, anh Bùi, vậy... em vào đây." Bùi Nghiêu: "Nói nhảm ít thôi." Vạn Hằng bị Bùi Nghiêu mắng, quay sang nhìn Châu Dị. Châu Dị không lạnh lùng như Bùi Nghiêu, nhưng cũng không khá hơn là bao, anh đút hai tay vào túi quần, ánh mắt mang theo ý cười, không nói gì, chỉ hất hàm về phía trước. Vạn Hằng biết mình không còn đường lui, xoay người hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào. Trong phòng họp. Chú Tư đang ngồi trên ghế Tổng giám đốc, được mọi người tâng bốc, khi cửa phòng họp bị đẩy ra, những lời tâng bốc biến thành tiếng thở dài, cuối cùng là sự im lặng chết chóc. Tình trạng này kéo dài khoảng nửa phút, chú Tư là người đầu tiên lên tiếng: "Phó Tổng giám đốc có việc gì sao?" Vạn Hằng đã chuẩn bị sẵn sàng từ khi còn ở bệnh viện, dù lúc này trong lòng cậu ta rất lo lắng, nhưng những lời cần nói đều nói ra hết, hơn nữa còn rất trôi chảy. "Chú Tư, sao chú lại ngồi vào vị trí của ông nội?" Chú Tư mỉm cười, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt: "Cháu suốt ngày ở bên ngoài chơi bời, không biết ông nội cháu đã bệnh nặng từ lâu rồi." Vạn Hằng: "Vậy anh trai cháu đâu?" Chú Tư: "Anh trai cháu phạm lỗi, đã rời khỏi công ty rồi." Vạn Hằng gật đầu: "Ông nội bệnh nặng, anh trai phạm lỗi, vậy vị trí này có phải nên do cháu đảm nhiệm không?" Vạn Hằng vốn nổi tiếng là người có tai tiếng trong giới, câu nói này vừa thốt ra, trong phòng họp liền xôn xao. "Cậu ta bị điên à? Muốn ngồi vào vị trí Tổng giám đốc?" "Đùa gì vậy, nếu Hải Tinh thật sự giao vào tay cậu ta, chẳng phải sẽ phá sản sao?" "Phó Tổng giám đốc Vạn chẳng phải chưa bao giờ quản chuyện công ty sao? Cậu ta bị làm sao vậy?" Nghe mọi người bàn tán, Vạn Hằng đặt hợp đồng vừa ký lên bàn họp, cố gắng giữ bình tĩnh: "Ông nội cháu đã từng nói khi đón chú Tư về, tuyệt đối sẽ không cho phép chú Tư ngồi vào vị trí Tổng giám đốc, mấy vị ở đây chắc không quên chứ?" Một câu nói bình thường của Vạn Hằng đã khơi lại chuyện cũ mười mấy năm trước. Những người ngồi đây đều là những người đã theo ông cụ Vạn mấy chục năm, lúc này nghe Vạn Hằng nói vậy, họ nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Chim hết thì giấu cung, thỏ chết thì chó săn bị thịt. Nhìn những người im lặng, Vạn Hằng lúc này mới hiểu được thế nào là lòng người lạnh lẽo. Những người này đều được ông cụ Vạn giúp đỡ, vậy mà bây giờ lại không có ai dám đứng ra nói giúp ông cụ một lời. Vạn Hằng vốn đang giả vờ bình tĩnh nhưng lúc này lại bình tĩnh hơn bao giờ hết. Thấy không ai trả lời, Vạn Hằng cười khẩy, nói tiếp: "Không sao, nếu mấy vị chú bác đã không nhớ thì cháu cũng không ép mọi người nhớ lại nữa, chúng ta nói chuyện chính sự, vị trí này dù sao cũng phải do người nhà họ Vạn đảm nhiệm, vậy có phải ai có năng lực thì người đó ngồi vào không?" Vạn Hằng dù sao cũng là cháu trai được ông cụ Vạn cưng chiều nhất, những cổ đông ngồi đây cũng không rõ tình hình hiện tại của Vạn gia là gì, không dám đắc tội với cậu ta, liền nói theo: "Đương nhiên rồi." Vạn Hằng đưa tay chỉ vào hợp đồng trên bàn: "Thời gian trước, anh trai cháu và ông nội luôn muốn đầu tư vào công ty công nghệ này, nhưng mãi vẫn chưa thành công, cháu may mắn đã ký hợp đồng thành công vào mấy ngày trước." Vạn Hằng vừa dứt lời, phòng họp im lặng như tờ. Thấy mọi người không nói gì, Vạn Hằng cười nói tiếp: "Không chỉ đầu tư vào công ty công nghệ này, cháu còn đàm phán thành công với Bùi thị Địa ốc và Châu thị Media." Nói xong, Vạn Hằng hơi cúi người, hai tay chống lên bàn, quay sang nhìn chú Tư đang ngồi trên ghế Tổng giám đốc: "Chú Tư, xin hỏi hiện tại chú có dự án hợp tác nào đáng giá trong tay không?"