Vưu Vật

Chương 1096: Chấn động




Khúc Tích không biết sai ở bước nào.
Đợi đến khi cô nhận ra thì đã như con cá sắp chết đuối, chìm nổi theo Bùi Nghiêu.
Sau màn náo nhiệt trong phòng tân hôn, cả nhóm ra đứng nói chuyện phiếm trước biệt thự. Khi có người đề nghị đi bar tiếp, Châu Dị là người đầu tiên phản đối.
"Vợ chồng tôi không đi đâu, không tốt cho thai giáo."
Tối nay Châu Dị cũng khá thoải mái, tuy đã có ý thức của một người sắp làm cha, tiết chế hơn rất nhiều, nhưng vẫn phong độ như ngày nào.
Châu Dị không đi, những người đã có gia đình cũng vậy.
Bây giờ ai cũng là người từng trải, hiểu chuyện đời rồi, chẳng ai muốn mình kém cạnh Châu Dị trong việc giữ hình tượng "người tốt" cả.
Nhóm của Châu Dị không tham gia, vậy nên chỉ còn lại nhóm của Hoắc Du cùng đám thanh niên.
Hoắc Du hô hào, đám thanh niên trẻ cũng hưởng ứng nhiệt liệt.
Nhìn đám thanh niên chen chúc lên xe, Kỷ Trác khoác vai Nhiếp Chiêu, nói: "A Dị và mấy người kia không đi là vì đã có hoa có chủ, sao ông không đi?"
Nhiếp Chiêu quay sang nhìn anh ta, mặt không cảm xúc: "Đi cùng ông."
Kỷ Trác: "Sao ông biết tôi không có ai đi cùng?"
Nhiếp Chiêu nhìn Kỷ Trác từ trên xuống dưới: "Trông ông có giống người có ai đi cùng không?"
Kỷ Trác và Nhiếp Chiêu đang đấu khẩu, bên kia, Châu Dị nhìn Trần Triết: "Muộn rồi, cậu đi xe của Cận Bạch, đưa Nhậm Huyên về đi."
Trần Triết nhìn đồng hồ, trầm giọng đáp: "Ừ, mọi người cũng về sớm đi, Nghênh Nghênh mệt cả ngày rồi, cần nghỉ ngơi."
Châu Dị gật đầu: "Đi thôi, đừng đứng đây nữa."
Trần Triết và Nhậm Huyên đi cùng Cận Bạch, Tần Trữ và Sầm Hảo được Tiểu Tam đón, còn Châu Dị và Khương Nghênh thì đi với Cát Châu.
Cuối cùng chỉ còn lại Kỷ Trác và Nhiếp Chiêu.
Hai người nhìn nhau, Kỷ Trác ôm chặt vai Nhiếp Chiêu: "Mọi người cứ đi đi, không cần quan tâm đến chúng tôi, đừng ảnh hưởng đến việc bồi dưỡng tình cảm của chúng tôi."
Châu Dị sảng khoái đáp: "Yên tâm, không ai muốn chứa chấp hai tên chó độc thân các ông đâu."
Nói xong, Châu Dị đỡ eo Khương Nghênh lên xe trước.
Sau khi Châu Dị lên xe rời đi, hai cặp đôi còn lại cũng lần lượt lên xe.
Ba chiếc xe lần lượt rời đi, Kỷ Trác thở dài não nề: "Thế giới này thật bất công, đến chó cũng chia đẳng cấp."
Nhiếp Chiêu: "Ông thừa nhận mình là chó à?"
Kỷ Trác hỏi ngược lại: "Chẳng phải ông cũng là chó độc thân sao?"
Nhiếp Chiêu khinh khỉnh: "Ông muốn làm chó hạng hai thì cứ việc, đừng có lôi tôi vào."
Kỷ Trác bị chọc cười, bóp cổ Nhiếp Chiêu: "Chỉ còn hai chúng ta là chó độc thân mà ông còn khinh thường tôi."
Nhiếp Chiêu mỉm cười, thừa nhận một cách tự tin: "Phải, tôi là chó độc thân, nhưng là chó độc thân đứng đầu chuỗi thức ăn. Còn cậu, chỉ là chó dự bị thôi."
Trong màn đêm, hai người đánh nhau.
Đến khi mệt mỏi, hai người ngồi bên đường nghỉ ngơi, Kỷ Trác gọi điện thoại cho tài xế ở nhà, tiện thể đá vào giày của Nhiếp Chiêu, hỏi: "Vẫn còn nhớ Nghênh Nghênh à?"
Nhiếp Chiêu nghe vậy, nheo mắt nhìn anh ta: "Ông là đồ biến thái à?"
Kỷ Trác: "Sao?"
Nhiếp Chiêu cười lạnh: "Tôi là chú nhỏ, nhớ thương cháu dâu, ông có suy nghĩ như vậy chẳng phải là biến thái sao?"
Kỷ Trác nghe vậy, "chậc" một tiếng: "Dám làm mà không dám nhận à?"
Nhiếp Chiêu dập tắt điếu thuốc vừa châm dưới chân: "Chuyện đã làm thì phải nhận sao? Chỉ biết bản thân mình sướng, mặc kệ người khác sống chết ra sao à?"
Nhiếp Chiêu nói bóng gió, Kỷ Trác giơ ngón tay cái với anh ta: "Chuẩn đàn ông."
Hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe Jeep dừng lại trước mặt họ, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ trung, ngây thơ và kiêu ngạo: "Hai anh đẹp trai, đi xe không?"
Nhiếp Chiêu nghe vậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, không mấy thân thiện.
Ngay sau đó, Kỷ Trác ngồi bên cạnh anh ta đứng dậy, bước nhanh đến trước xe, vỗ mạnh vào gáy cô gái trong xe: "Em còn dám về đây à?!"
Người ngồi trong xe không ai khác chính là Kỷ Mẫn, người đã từng giúp Cát Châu ở Dung Thành.
Kỷ Mẫn né tránh ra sau, bĩu môi nói: "Anh có lên xe không, không lên thì em đi đấy, anh tưởng em thích đến đón anh lắm à."
Kỷ Trác thu tay lại, nhíu mày hỏi: "Chú Dương đâu? Sao lại để em đến?"
Kỷ Mẫn: "Em thấy thương chú Dương, chú ấy lớn tuổi rồi mà còn bị anh hành hạ."
Nói xong, Kỷ Mẫn lại giục Kỷ Trác lên xe: "Anh có đi không?"
Kỷ Trác nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến chuyện sẽ dạy dỗ cô ta sau khi về nhà, anh ta quay sang nói với Nhiếp Chiêu: "Lão Nhiếp, lên xe."
Nhiếp Chiêu xua tay, đứng dậy phủi bụi trên quần: "Tôi bắt xe."
Nói xong, Nhiếp Chiêu sải bước rời đi.
Kỷ Mẫn nhìn ra ngoài, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh, bạn anh bị bệnh à?"
Kỷ Trác lên xe, ngồi ở ghế sau: "Em biết cái quái gì chứ, anh ta thích... vợ của bạn, đang thất tình đấy."
Kỷ Trác không dám nói cho Kỷ Mẫn chuyện Nhiếp Chiêu thích Khương Nghênh, vì Kỷ Mẫn quen Châu Dị, sợ cô lỡ miệng.
Nghe Kỷ Trác nói vậy, Kỷ Mẫn nhìn theo bóng lưng Nhiếp Chiêu, không khỏi cảm thán: "Đời sống tình cảm của mấy lão già bây giờ thật kịch tính."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.