Vưu Vật

Chương 1101: Tinh chuẩn đả kích




Ông cụ Tần sống gần hết đời người, hiếm khi nào lại khiêm tốn hỏi ý kiến người khác như vậy.
Quản gia đứng bên cạnh, hơi cúi người: "Tôi thấy cũng được mà."
Ông cụ Tần nhíu mày: "Không xấu sao?"
Quản gia: "Cũng không đến nỗi xấu."
Ông cụ Tần nghe vậy, không những không giãn mày mà còn nhíu mày chặt hơn: "Xấu thì nói là xấu, không xấu thì nói là không xấu, 'cũng không đến nỗi xấu' là sao?"
Quản gia cười gượng: "Không xấu ạ."
Ông cụ Tần hừ nhẹ một tiếng: "Còn không xấu, bọn họ ăn mặc như vậy, người không biết còn tưởng tôi chết rồi, đang làm đám tang cho tôi."
Quản gia không dám lên tiếng: "..."
Quản gia nghĩ thầm: Ông cụ tự mình biết rõ, còn hỏi tôi làm gì.
Ông cụ Tần nói xong, phòng khách rơi vào im lặng.
Nhưng sự im lặng này cũng không kéo dài được bao lâu, vì ông cụ Tần chê họ ăn mặc quá xấu, nên ra lệnh cho họ đi thay đồ.
"Đi, thông báo cho bọn họ, bảo bọn họ về thay bộ vest đen đó đi, tìm bộ nào trông vui vẻ, rực rỡ một chút mà mặc."
Quản gia đáp: "Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay."
Ông cụ Tần phẩy tay: "Đi đi."
Thấy quản gia đứng dậy định đi truyền đạt mệnh lệnh, ông cụ Tần đột nhiên gọi giật lại: "Đứng lại."
Quản gia quay đầu lại: "Ông cụ còn gì dặn dò ạ?"
Quản gia đã theo ông cụ Tần mấy chục năm, nói là chủ tớ, nhưng thực ra lại giống người nhà hơn, nên ông cụ Tần nói chuyện cũng không kiêng dè gì, nói thẳng: "Cậu gọi Tiểu Tam đến giám sát bọn họ, mắt nhìn của cậu không được tốt lắm."
Quản gia mím môi: "Vâng."
Hai mươi phút sau, Tiểu Tam dẫn theo một đám bảo vệ xuất hiện trở lại đám cưới của Tần Trữ.
Lần này đúng là không còn toàn một màu đen nữa, mà đủ màu sắc sặc sỡ.
Ông cụ Tần nhìn thấy, mắt mở to.
Quản gia thấy vậy, cúi người nói: "Đều là theo gu thẩm mỹ của Tiểu Tam."
Ông cụ Tần im lặng.
Lục Vũ trước đó được Tần Trữ sai đi mua bánh gạo nếp ở phố bên cạnh cho Sầm Hảo, lúc quay lại, anh ta suýt chút nữa tưởng mình đi nhầm chỗ.
Đi tới đi lui, vào ra ba bốn lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh ta mới dám bước vào.
Lục Vũ chạy lên lầu đưa bánh gạo nếp cho Sầm Hảo, lúc xuống lầu, anh ta bị một bảo vệ giữ lại nói chuyện.
Lục Vũ tò mò hỏi nhỏ: "Sao mọi người lại ăn mặc như vậy? Lúc nãy tôi vừa bước vào cửa, còn tưởng mình đi nhầm đến bãi biển nào."
Mỗi người một kiểu áo ngắn tay, quần đùi hoa hòe, đúng là phong cách biển.
Người bảo vệ nói chuyện với Lục Vũ cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, hai người đã từng tiếp xúc vài lần, rất hợp tính: "Ông cụ dặn đấy, ông ấy chê chúng tôi mặc đồ đen không đủ vui."
Lục Vũ bĩu môi: "Đừng có 'chúng tôi', là 'các anh' mới đúng, tôi có bao giờ mặc mấy thứ đó đâu."
Người kia cúi đầu nhìn Lục Vũ từ trên xuống dưới, vỗ trán: "Xem trí nhớ của tôi này, cậu toàn mặc đồ thể thao, thoải mái mà."
Nói xong, anh ta không nhịn được trêu chọc Lục Vũ: "Trông cậu cứ như sinh viên mới ra trường ấy."
Hai người đang khoác vai bá cổ nói chuyện thì một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ phía xa.
"Hai người đang làm gì đấy?"
Hai người đồng loạt quay đầu lại, thấy Tiểu Tam mặc áo ngắn tay hoa đỏ, quần đùi hoa xanh lá cây đang đứng cách đó không xa, trừng mắt nhìn hai người.
Lục Vũ vẫn bình thản, còn người bảo vệ nói chuyện với anh ta thì giật mình, đưa tay sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Cái đó, Tiểu Lục, tôi còn có việc, tôi đi trước nhé..."
Nói xong, không đợi Lục Vũ trả lời, anh ta đã chạy biến mất.
Thấy người bảo vệ nói chuyện với Lục Vũ rời đi, Tiểu Tam liền sải bước đến, mặt mày u ám, nói với Lục Vũ: "Vừa nãy cậu đi đâu?"
Lục Vũ thành thật trả lời: "Luật sư Tần bảo em đi mua bánh gạo nếp cho chị Sầm."
Tiểu Tam: "Đi lâu vậy?"
Lục Vũ nói: "Người xếp hàng mua bánh ở quán đó còn đông hơn cả đội bảo vệ của nhà họ Tần, có thể không lâu sao?"
Tiểu Tam đã từng mua bánh gạo nếp giúp Sầm Hảo một lần, đúng là phải xếp hàng rất lâu, nghe Lục Vũ nói vậy, sắc mặt anh ta dịu lại.
Một lúc sau, Tiểu Tam nhìn Lục Vũ, lạnh lùng nói: "Sau này cậu chú ý hành vi cử chỉ của mình một chút."
Lục Vũ ngẩng đầu lên: "Hành vi cử chỉ của em làm sao?"
Tiểu Tam nhíu mày nói: "Đừng có khoác vai bá cổ người khác."
Lục Vũ khó chịu: "Em khoác vai bá cổ người khác thì làm sao? Em với mọi người là bạn bè mà."
Thấy Lục Vũ cứng đầu, Tiểu Tam sa sầm mặt mày: "Anh trai cậu và Tiểu Cửu đã như vậy rồi, chẳng lẽ cậu cũng muốn đi theo vết xe đổ của anh ta sao?"
Lục Vũ luôn bênh vực Cát Châu, nghe Tiểu Tam nói vậy, anh ta tưởng Tiểu Tam đang coi thường Cát Châu, liền nổi giận: "Anh trai em và anh Cửu thì làm sao? Tư tưởng của loài người ngày càng văn minh và tiến bộ, sao anh lại cổ hủ như vậy?"
Tiểu Tam: "..."
Lục Vũ: "Đừng nói em không giống anh trai em, cho dù có giống, thì liên quan gì đến anh, đừng tưởng anh trai em có nói nhờ anh chăm sóc em, mà anh thực sự là 'cái gì'."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.