Vưu Vật

Chương 1131: Gặng hỏi




Tài xế nói xong, thấy Trần Triết không nói gì, cũng không dám hỏi thêm.
Khoảng nửa phút sau, Trần Triết chậm rãi nói: "Canh chừng thời gian, nửa tiếng sau gọi tôi."
Tài xế không hiểu gì cả, nhưng vẫn đáp: "Vâng, Trần tổng."
Nửa tiếng sau, Trần Triết được tài xế dìu đến gõ cửa phòng Nhậm Huyên.
Lúc này Nhậm Huyên vừa tắm xong, mặc váy ngủ, người toàn hơi nước.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, Nhậm Huyên sững người một lúc, sau đó hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tài xế vẻ mặt khó xử: "Chị Nhậm Huyên, nhà tôi có chút việc gấp, chị có thể giúp tôi một việc được không?"
Nhậm Huyên nhìn Trần Triết đang say khướt, khẽ nhíu mày, trong lòng có chút linh cảm, nhưng vẫn hỏi: "Việc gì vậy?"
Thấy Nhậm Huyên đồng ý, tài xế liền nói: "Chuyện là thế này, Trần tổng tối nay uống khá nhiều, tôi sợ anh ấy nửa đêm quậy phá. Chị cũng biết người say mà nôn mửa, lỡ nghẹt thở thì..."
Nhậm Huyên: "..."
Nói đến đây, tài xế dò xét sắc mặt Nhậm Huyên. Vì không đoán được cô nghĩ gì nên anh ta có chút lúng túng: "Chị có thể giúp tôi trông chừng Trần tổng một chút được không?"
Nhậm Huyên hít một hơi thật sâu, không trả lời ngay.
Nhận thấy sự kháng cự của Nhậm Huyên, tài xế vội vàng nói thêm: "Không cần lâu đâu, nhiều nhất là một tiếng, tôi về nhà đưa thuốc cho người già, sẽ quay lại ngay."
Một tiếng đồng hồ, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Nhậm Huyên suy nghĩ một lát, mím môi: "Anh chắc chắn một tiếng sau sẽ quay lại chứ? Tôi không có ý gì khác, chỉ là nếu lâu quá, tôi e sẽ ảnh hưởng đến Trần tổng."
Tài xế chắc chắn trả lời: "Nhất định sẽ quay lại."
Nhậm Huyên khẽ nhíu mày: "Đến phòng Trần tổng sao?"
Người ta đã say đến mức này rồi, nhỡ ngủ ở đây thì làm sao đưa về được.
Tài xế: "Được."
Một lúc sau, Nhậm Huyên xuất hiện ở phòng Trần Triết.
Sau khi cảm ơn Nhậm Huyên rối rít, tài xế vội vàng rời đi.
Nhậm Huyên đứng bên giường nhìn Trần Triết một lúc, rồi xoay người đi ra phòng khách rót cho anh cốc nước ấm. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm: "Vừa nãy trên xe cũng không thấy anh say đến thế này, rượu này ngấm ghê thật."
Nhậm Huyên ngày thường ít uống rượu, cũng không am hiểu về nó nên chẳng hiểu tại sao.
Nhậm Huyên bưng cốc nước trở lại phòng ngủ, ngồi xổm xuống bên giường, gọi: "Trần tổng?"
Trần Triết cởi cúc áo, một tay che mắt, trông rất khó chịu.
Nhậm Huyên thấy vậy, lấy một viên thuốc giải rượu đặt lên môi Trần Triết: "Anh nghe thấy em nói không? Thuốc giải rượu, anh uống một viên sẽ đỡ hơn đấy."
Trần Triết khẽ nhíu mày, hơi nghiêng mặt đi, khàn giọng nói: "Không uống."
Từ khi tiếp quản Châu thị Truyền thông, hình tượng của Trần Triết luôn là lạnh lùng pha chút lịch lãm, đột nhiên nhìn thấy anh ta trẻ con như vậy, Nhậm Huyên không khỏi sững người.
Bầu không khí này kéo dài khoảng mười mấy giây, Nhậm Huyên hoàn hồn, hít một hơi thật sâu, đứng dậy.
Nhậm Huyên đang định nghĩ cách hòa tan thuốc giải rượu vào nước để cho anh ta uống thì Trần Triết đột nhiên bỏ tay xuống, ánh mắt sâu thẳm, không thể nhìn ra cảm xúc thật sự, giọng nói khàn khàn: "Em có biết Kỷ Mẫn đang theo đuổi anh không?"
Nghe vậy, Nhậm Huyên siết chặt cốc nước trong tay, mím môi.
Trần Triết nuốt nước bọt, cười khổ: "Vậy là em đều biết, em chỉ là không quan tâm thôi đúng không?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.