Kỷ Mẫn nhận được tin nhắn này khi đang nằm trằn trọc trên giường. Ngoài đau đớn, còn có sự sợ hãi. Cô không ảo tưởng đến mức nghĩ rằng Nhiếp Chiêu sẽ thích mình. Giống như Nhiếp Chiêu đã nói, nếu ngủ một giấc mà có thể nảy sinh tình cảm, thì anh trai cô và Liễu Trữ đã sớm tình sâu nghĩa nặng, nên duyên vợ chồng rồi. Cô chỉ đơn giản là cảm thấy người này không nên dây vào. Nửa năm trước, cô đã nghe người ta nhắc đến tên anh. Là một con chó điên. Ai chọc vào, kẻ đó phải chết. Thật tội nghiệp cho cô, một đóa hoa trắng nhỏ chưa kịp nở rộ, à không, đóa hoa đen nhỏ, à không không, một đóa hoa đỏ rực, xuất thân cách mạng trong sáng, còn chưa kịp lớn lên đã bị tên đao phủ này bóp nát... Ai cũng có một tật xấu, đó là khi phạm sai lầm, thay vì tự kiểm điểm lại thường đổ lỗi cho người khác trước. Ví dụ như Kỷ Mẫn bây giờ, rõ ràng mình đã vượt quá giới hạn, nhưng cô không hề tự trách bản thân, mà chỉ một mực cho rằng Nhiếp Chiêu là kẻ xấu. Dù sao cũng là bậc trưởng bối... Kỷ Mẫn càng nghĩ càng thấy uất ức, hoàn toàn quên mất việc trước đây mình chưa từng coi Nhiếp Chiêu là trưởng bối. Cũng quên mất việc lúc trước mình đã khiêu khích Nhiếp Chiêu như thế nào. Kỷ Mẫn đang suy nghĩ miên man thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên hai tiếng. Cô với tay lấy điện thoại nhìn, khóe môi đột nhiên mím chặt. Kỷ Mẫn đứng hình mất ba phút. Ba phút sau, với tâm thế thà chết chứ không chịu nhục, Kỷ Mẫn nhắn lại cho Nhiếp Chiêu: "Không cần! Cảm ơn!!" Nhiếp Chiêu: ? Kỷ Mẫn: Mèo khóc chuột giả nhân giả nghĩa. Tối hôm đó, tên mèo khóc chuột giả nhân giả nghĩa Nhiếp Chiêu lại leo cửa sổ vào phòng ngủ của Kỷ Mẫn. Lúc này, Kỷ Mẫn vừa tắm xong, đang nằm sấp trên giường lướt điện thoại, tìm kiếm các hiệu thuốc trên ứng dụng để mua thuốc cho mình. Có lẽ vì loại thuốc này quá nhạy cảm, cô đã đổi đến bốn hiệu thuốc mà vẫn không tìm được. Cô nhấp vào số liên lạc của một hiệu thuốc, do dự không biết có nên gọi điện trực tiếp đến hỏi hay không. Nhưng vừa nghĩ đến cảnh phải nói ra loại thuốc đó, cô lại không dám nhấn nút gọi. Tính cách cô hoạt bát, nhưng vẫn cần giữ thể diện. Hơn nữa, nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, đừng nói đến việc sau này cô còn mặt mũi nào nhìn ai trong giới này, chỉ riêng mẹ Kỷ thôi cũng đủ lột da cô rồi. Kỷ Mẫn nằm sấp, hai chân trắng nõn đung đưa trên không trung. Chiếc váy vốn đã ngắn bị cô kéo lên tận gốc đùi. Nhiếp Chiêu nhẹ nhàng leo qua cửa sổ xuống đất, nhìn thấy cảnh này, khẽ nhướng mày, lặng lẽ đứng im quan sát. Kỷ Mẫn biết chút võ mèo cào, lại thêm tính tình hoạt bát, ưa vận động, nên sở hữu đôi chân vừa trắng trẻo, thon dài vừa săn chắc, khỏe khoắn. Nhiếp Chiêu đứng trước cửa sổ nhìn một lúc, trong đầu đột nhiên hiện lên cảm giác đôi chân này quấn quanh eo anh đêm qua. Bụng dưới của anh căng lên, sắc mặt đột nhiên lạnh đi. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Kỷ Mẫn đã bị lật như chớp thành tư thế nằm ngửa, rồi bị cuộn tròn trong chiếc chăn đang đắp trên người. Kỷ Mẫn kinh hãi, theo bản năng định hét lên, nhưng vừa mở miệng đã bị một bàn tay lớn bóp mạnh vào cằm. Đúng là bóp chặt. Người bình thường muốn bịt miệng người khác thì chỉ che miệng lại, còn Nhiếp Chiêu thì thẳng tay bóp chặt. Nhìn thấy thủ phạm là Nhiếp Chiêu, Kỷ Mẫn trừng mắt, cố chịu đựng cơn đau ở hàm, ú ớ, "Ưm ưm ưm..." Nhiếp Chiêu, "?" Kỷ Mẫn, "Huhu ưm ưm..." Nhiếp Chiêu, "??" Kỷ Mẫn: Anh buông tay ra coi!! Hai người nhìn nhau, một lúc sau, Nhiếp Chiêu cười như không cười, hỏi dò, "Muốn tôi buông tay?"