Vưu Vật

Chương 1159: Khó nhịn




Mẹ Trần tức giận nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Bố Trần bị bà chọc trán, lảo đảo lùi lại, vẻ mặt bất lực nói, "Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?"
Mẹ Trần nói, "Sao lại không liên quan đến ông? Nếu không phải ông luôn chiều theo nó, nó có thể trở nên như thế này sao?"
Bố Trần nghe vậy có chút nóng nảy, "Sao lại là tôi luôn chiều theo nó? Người luôn chiều theo nó không phải là bà sao? Từ nhỏ đến lớn, đều là bà..."
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng phía sau mở ra, Trần Triết mặc áo ngủ bước ra.
Nhìn thấy Trần Triết, mẹ Trần sa sầm mặt, lập tức ra vẻ nghiêm nghị.
Trần Triết diễn rất đạt, hơi mất kiên nhẫn đưa tay lên day trán, "Mẹ."
Mẹ Trần, "Huyên Huyên đâu?"
Trần Triết bình tĩnh nói, "Đang mặc quần áo."
Mẹ Trần trừng mắt nhìn anh ta, "Xuống lầu nói chuyện."
Trần Triết thở dài, "Vâng."
Vài phút sau, mọi người xuất hiện ở dưới lầu.
Mẹ Trần mặt mày sa sầm, cầm cốc trà trên bàn uống một ngụm, khi đặt cốc xuống cố ý tạo ra tiếng "cạch" lớn.
Bố Trần dùng tay đẩy bà, "Có gì thì từ từ nói, bà làm gì vậy?"
Mẹ Trần lạnh lùng nói, "Từ từ nói thế nào? Con trai ông một mặt thì qua lại với những người lung tung, hết scandal này đến scandal khác, còn phải dùng đến đội ngũ xử lý khủng hoảng, mặt khác lại xảy ra chuyện như vậy với Huyên Huyên, ông nói xem, chuyện này từ từ nói thế nào?"
Bố Trần nhỏ giọng đáp, "Nói cho cùng chẳng phải là do tối qua bà..."
Bố Trần nói được nửa chừng thì bị mẹ Trần lạnh lùng ngắt lời, "Tối qua tôi làm sao?"
Bố Trần bị ánh mắt lạnh lùng của mẹ Trần dọa sợ đến mức không dám lên tiếng, đưa tay sờ mũi, sợ bị vạ lây, liền quay đầu nhìn quanh.
Bố mẹ Trần vừa dứt lời, phòng khách rơi vào im lặng trong giây lát.
Một lúc sau, Trần Triết châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nói, "Mẹ, tối qua chỉ là ngoài ý muốn."
Mẹ Trần cười lạnh, "Ngoài ý muốn?"
Trần Triết ngậm thuốc, dùng tay xoa thái dương, "Tối qua không biết sao nữa, dù sao thì..."
Nói xong, Trần Triết nhả khói, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, vừa gạt tàn thuốc vừa nói, "Con cũng không muốn nói nhiều, tóm lại, con sẽ bù đắp cho cô ấy, sẽ cho công ty đầu tư nhiều tài nguyên cho cô ấy, còn những mặt khác..."
Trần Triết đang nói với giọng điệu bình tĩnh thì mẹ Trần đứng dậy giơ tay tát anh ta một cái, "Trần Triết!!"
Cái tát này của mẹ Trần không hề nhẹ, trên mặt Trần Triết lập tức hiện lên mấy dấu tay.
Trần Triết dùng đầu lưỡi liếm má, "Mẹ, sao mẹ lúc nào cũng mạnh tay như vậy?"
Mẹ Trần, "Đây mà gọi là mạnh tay sao? Chính con làm ra chuyện như vậy, bây giờ con lại muốn phủi trách nhiệm, còn đầu tư tài nguyên, với danh tiếng hiện tại của Huyên Huyên, cần con đầu tư tài nguyên sao?!"
Trần Triết, "..."
Khi Nhậm Huyên mặc quần áo chỉnh tề, điều chỉnh lại cảm xúc rồi xuống lầu, không khí trong phòng khách đang căng thẳng như vậy.
Hai mẹ con nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.
Người đầu tiên phát hiện ra Nhậm Huyên là bố Trần.
Nhìn thấy Nhậm Huyên, bố Trần kéo áo mẹ Trần, nhỏ giọng nói, "Huyên Huyên."
Nghe thấy hai chữ "Huyên Huyên", mẹ Trần hít sâu một hơi, khi quay đầu lại thì thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật sách, tươi cười dịu dàng, "Huyên Huyên dậy rồi à, có đói không?"
Nhậm Huyên mím môi, bàn tay buông thõng bên người siết chặt.
Nhìn thấy hành động nhỏ của cô, mẹ Trần bước nhanh đến, nắm lấy tay cô vỗ nhẹ, nói, "Con yên tâm, có dì ở đây, nhất định sẽ không để con chịu thiệt."
Nhậm Huyên, "Dì à, con..."
Mẹ Trần, "Dì nhất định sẽ cho con một lời giải thích."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.