Câu nói này của Bùi Nghiêu khiến Kỷ Trác giật mình. Ngay sau đó, Kỷ Trác nhíu mày: "Không phải ông lắm mồm sao? Cậu nói với dì một tiếng, nhờ dì nói ra ngoài giúp." Bùi Nghiêu trêu chọc: "Ông nghĩ có tác dụng sao?" Kỷ Trác: "..." Có tác dụng cái khỉ gì! Những người này thích nhất là buôn chuyện. Dù có kề dao vào cổ, bọn họ vẫn thích buôn chuyện hơn là nói sự thật. Tất nhiên, nếu cậu thật sự dám làm thì lại là chuyện khác. Thấy Kỷ Trác im lặng, Bùi Nghiêu cũng không vội, anh ta cười cợt, "Nghe bảo tình địch của ông dạo này đang ra sức lấy lòng nhỉ?" Kỷ Trác cười khẩy: "Nhiều lắm, ông nói người nào?" Bùi Nghiêu: "Thì mối tình đầu của Liễu Trữ đó." Kỷ Trác cười lạnh: "Không rõ, không quan tâm." Nếu là trước đây, Kỷ Trác nói không quan tâm, Bùi Nghiêu sẽ không tin. Nhưng người ngoài không rõ, chứ mấy người bọn họ đều hiểu, trong mối quan hệ với Liễu Trữ, Kỷ Trác thực sự đang muốn rút lui. Còn lý do tại sao chưa thể dứt ra, Bùi Nghiêu cũng lờ mờ đoán được. Chuyện tình cảm mà, một khi đã trao đi chân tình, đâu dễ gì muốn rút lại là rút được, anh ta không nỡ. Kỷ Trác vừa dứt lời, Bùi Nghiêu đã bất lực cười, "Thôi được rồi, nếu ông không bận tâm thì tôi cũng chẳng nói nữa, kẻo lại khiến ông khó chịu." Kỷ Trác: "Ông gọi điện thoại này đến đã khiến tôi rất khó chịu rồi." Bùi Nghiêu cười khẩy trêu chọc, "Tôi đây không phải đang lo lắng cho ông sao? Ông nên thấy may mắn đi, chỉ có mình tôi thôi đấy, ông nhìn xem, Châu Dị với lão Tần có ai thèm đoái hoài đến ông không? Ngay cả em rể của ông cũng chẳng hỏi han gì một lời đúng không?" Kỷ Trác: "Cuộc điện thoại này của ông thật thừa thãi." Nói xong, không đợi Bùi Nghiêu trả lời, Kỷ Trác liền cúp máy. Kỷ Trác vừa cúp máy, Bùi Nghiêu liền nhắn tin: Đàn ông phải biết co biết duỗi, đã 'liếm' nửa năm rồi, còn thiếu lần 'liếm' cuối cùng này sao? Kỷ Trác: Cút. Bùi Nghiêu nhếch mép, "Đừng có mà vênh váo, tình địch của ông đang ra sức lấy lòng đấy, vừa tặng hoa vừa mời cơm." Kỷ Trác nhíu mày, "Không phải ông bảo không nói nữa sao?" Bùi Nghiêu cười hề hề, "Chẳng qua là sợ sau này ông lại khóc nhè thôi." Kỷ Trác im lặng. Nói đến mối tình đầu của Liễu Trữ, Kỷ Trác quen biết anh ta. Không chỉ quen biết, mà hai người còn là bạn cùng phòng hồi đại học. Không phải là tình tiết cẩu huyết gì, hai người bạn thân tranh giành một người phụ nữ, quan hệ của Kỷ Trác với anh ta không tốt cũng không xấu, chỉ là bạn cùng phòng bình thường. Kỷ Trác không rõ anh ta quen Liễu Trữ như thế nào. Chỉ nhớ có một ngày anh ta nói muốn mời cả phòng đi ăn, rồi tuyên bố mình đã thoát ế trong một phòng riêng nhỏ của nhà hàng trước cổng trường. Bạn gái chính là Liễu Trữ. Nghĩ đến đây, Kỷ Trác nghiến răng. Hai người là mối tình đầu thì đã sao? Nụ hôn đầu và lần đầu tiên của cô ấy đều là của anh. Tối đó, Kỷ Trác dùng bữa tối với một đối tác lớn tại khách sạn Vạn Hào. Hai người có chung dự án hợp tác, lại hợp gu nên không tránh khỏi uống hơi quá chén. Rời khỏi Vạn Hào, tài xế riêng đưa Kỷ Trác về nhà. Xe vừa dừng trước cổng biệt thự, Kỷ Trác cầm áo vest định bước xuống thì thấy Liễu Trữ đang được tình đầu đưa về. Người đàn ông kia đang nói gì đó với Liễu Trữ, ánh mắt lộ rõ vẻ si tình. Liễu Trữ nhìn người kia, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào. Kỷ Trác nhìn hai người qua cửa kính xe một lúc, rồi đẩy cửa xuống xe, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, đợi hai người quay đầu lại, anh nhướng mày, cười như không cười: "Hai người cứ tiếp tục đi."