Khi Kỷ Mẫn và Nhiếp Chiêu trở về, nhà họ Kỷ đã thay đổi hoàn toàn.
Kỷ Trác từ đối tượng được cả nhà đồng cảm, trong nháy mắt trở thành người không ai quan tâm.
Kỷ Mẫn nhìn Nhiếp Chiêu, nhân lúc không ai chú ý liền lẻn vào bếp hỏi mẹ Kỷ, "Mẹ, bây giờ tình hình nhà mình là sao?"
Mẹ Kỷ thẳng thắn trả lời, "Ồ, Trữ Trữ bỏ cha giữ con, ngoài việc không cần anh trai con ra, mẹ vẫn là bà nội của đứa bé, bố con vẫn là ông nội của đứa bé, con vẫn là cô của đứa bé."
Kỷ Mẫn tiếp lời mẹ Kỷ, "Nhiếp Chiêu nhà chúng con vẫn là dượng của đứa bé."
Mẹ Kỷ nghe vậy liền dùng ngón tay chọc trán cô, "Có cần phải thế không, bênh vực ghê vậy."
Kỷ Mẫn phản bác, "Nhiếp Chiêu nhà chúng con từ nhỏ đã khổ cực, ngoài mẹ anh ấy ra, chỉ có gia đình chúng ta là người thân, con là người thân nhất của anh ấy, con không bênh vực anh ấy thì ai bênh vực?"
Mẹ Kỷ mỉm cười, liên tục đáp, "Phải, phải, phải, con nói đúng."
Nói rồi, mẹ Kỷ sợ Kỷ Mẫn vẫn còn để bụng chuyện Liễu Trữ coi Kỷ Trác là "kẻ dự bị", nên hạ giọng dặn dò, "Sau này con phải hòa thuận với Trữ Trữ, không được bắt nạt con bé, nghe chưa?"
Nghe thấy lời của mẹ Kỷ, Kỷ Mẫn lập tức trợn tròn mắt, "Mẹ, mẹ đang nói đùa sao? Ở Bạch Thành có mấy ai bắt nạt được cô ta chứ."
Mẹ Kỷ, "Mẹ nói gì con cứ nghe theo đi."
Kỷ Mẫn ngoan ngoãn nghe lời, "Ồ."
Nói xong, Kỷ Mẫn nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhưng mà về mặt gia đình, gia đình cô ta đúng là rất phiền phức."
Mẹ Kỷ đang xào rau quay lưng về phía Kỷ Mẫn, thở dài, "Đúng vậy."
Bữa tối hôm đó, ngoài Kỷ Trác ra, mọi người trong nhà họ Kỷ đều ăn uống rất vui vẻ.
Mẹ Kỷ nói sự thật với bố Kỷ, hai người đều không phải người cổ hủ, bố Kỷ ngoài thương cảm ra thì không nói thêm gì nữa.
Kỷ Mẫn thì càng không cần phải nói, vốn là người hoạt bát, mẹ Kỷ bảo cô hòa thuận với Liễu Trữ, cô liền thực sự hòa thuận với Liễu Trữ.
Vừa chủ động gắp thức ăn cho Liễu Trữ, vừa chủ động bắt chuyện, nói về kinh nghiệm nuôi dạy con cái.
"Chị dâu, chị Trữ Trữ, ngày dự sinh của chúng ta gần nhau, trong quá trình mang thai nhất định phải chia sẻ kinh nghiệm nhiều hơn."
Liễu Trữ vẫn chưa thích nghi với bầu không khí gia đình này, nhưng không ai có thể từ chối bầu không khí tràn ngập hạnh phúc, "Được."
Kỷ Mẫn chớp mắt, tiến lại gần nịnh nọt, "Chị Trữ Trữ, chúng ta coi như làm hòa rồi nhé?"
Liễu Trữ nghiêng đầu, "Tôi có cãi nhau với cô sao?"
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Liễu Trữ, Kỷ Mẫn vội vàng lắc đầu, "Không có, không có."
Liễu Trữ cúi đầu, thật ra cô ta biết Kỷ Mẫn đang nói gì, chẳng qua là nói trước đây Kỷ Mẫn đã nói không ít lời bất mãn về cô ta sau lưng, những chuyện này đối với cô ta đều là chuyện nhỏ, cô ta thực sự chưa bao giờ để tâm.
Tối hôm đó, Liễu Trữ ở lại nhà họ Kỷ qua đêm.
Ngày hôm sau, chuyện Liễu Trữ mang thai, bố đứa bé là Kỷ Trác lan truyền khắp Bạch Thành.
Liễu Trữ thẳng thắn thừa nhận, thậm chí còn đăng thông báo chính thức: Đúng là đã mang thai, cha của đứa bé là tổng giám đốc Kỷ Thị - Kỷ Trác, không có ý định kết hôn, sẽ cùng nhau nuôi dạy con cái.
Phía Kỷ Thị cũng nhanh chóng đưa ra thông báo chính thức: Tổng giám đốc Kỷ Thị, Kỷ Trác, chính là cha của đứa bé trong bụng tổng giám đốc Liễu Thị. Ai cũng biết, Kỷ tổng vẫn luôn cố gắng để được danh chính ngôn thuận.
Hai người không phải người nổi tiếng, người quan tâm ngoài những người trong giới này, thì hầu hết là người hóng chuyện.
Người trong giới không dám bàn tán xôn xao, còn những kẻ hóng hớt thì lại cảm thấy thông báo của hai người quá mập mờ, trong mắt họ, đây chẳng khác nào một màn khoe khoang tình cảm: cô trốn, anh đuổi, cô khó lòng thoát khỏi anh.
Không lâu sau khi hai thông báo được đăng tải, nhóm chat của Châu Dị và những người bạn đã nổ tung.
Bùi Nghiêu là người đầu tiên lên tiếng trêu chọc, "U là trời, ai đấy, có con rồi mà vẫn chưa được danh chính ngôn thuận à?"
Châu Dị tiếp lời: Không rõ lắm, xem độ hot thì hình như là tổng giám đốc Kỷ Thị.
Tần Trữ giả vờ hỏi: Không phải Kỷ Trác chứ?
Trần Triết: Không phải chứ?
Nhiếp Chiêu: Bây giờ thân phận của tôi hơi nhạy cảm, mọi người tự hiểu là được, tôi không tham gia đâu.
Kỷ Trác đứng cuối: Tôi nhớ mặt mấy người!!