Vưu Vật

Chương 933: Vệ sĩ đẹp trai nhất




Lúc cần thì xán lại, lúc không cần thì tránh xa.
Tần Trữ thể hiện câu nói này một cách triệt để mà không hề lộ liễu.
Châu Dị ngồi trên ghế, nhìn Tần Trữ, nhướng mày.
Tần Trữ thản nhiên nhìn anh: "Nếu ông có việc thì cứ đi làm đi, không cần ở đây với tôi, tôi không phải trẻ con, cần người chăm sóc."
Tần Trữ nói xong, Sầm Hảo bên cạnh tưởng Châu Dị thực sự có việc, vội vàng nói: "Châu tổng, nếu anh còn việc khác thì cứ đi làm đi, hôm nay tôi cũng rảnh, tôi sẽ chăm sóc... Tần... anh ấy..."
Sầm Hảo nói xong, Châu Dị thu hồi ánh mắt khỏi Tần Trữ, đứng dậy, mỉm cười gật đầu với Sầm Hảo: "Vậy phiền cô rồi."
Sầm Hảo cười đáp: "Không phiền đâu ạ."
Châu Dị khẽ cười, nhân lúc đắp chăn cho Tần Trữ, anh cúi người xuống, nói nhỏ bên tai anh: "Nắm chắc cơ hội nhé."
Tần Trữ thản nhiên nói: "Yên tâm, tôi không bị bệnh nặng gì đâu, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."
Châu Dị "ừ" một tiếng, đứng dậy xoay người, cánh tay vô tình chạm vào dây truyền dịch của Tần Trữ.
Tần Trữ giật mình.
Châu Dị giả vờ như không thấy vẻ mặt căng thẳng của Tần Trữ, mỉm cười chào tạm biệt Sầm Hảo.
"Lão Tần phiền cô rồi."
Sầm Hảo: "Không phiền đâu ạ."
Sầm Hảo nói xong, thấy Châu Dị định rời đi, liền bước tới tiễn anh.
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, Châu Dị dừng bước, quay đầu lại: "Sầm Hảo, quen nhau lâu như vậy rồi, tôi không gọi cô là Sầm tiểu thư nữa, nghe có vẻ khách sáo quá."
Sầm Hảo hơi ngẩn người, rồi mỉm cười: "Vậy tôi cũng không gọi anh là Châu tổng nữa."
Châu Dị: "Ừ."
Châu Dị "ừ" một tiếng, nhưng không có ý định rời đi.
Sầm Hảo thấy vậy, ngập ngừng hỏi: "Còn chuyện gì nữa sao?"
Châu Dị mỉm cười: "Cũng không có gì quan trọng, nhưng xem ra lão Tần phải nằm viện vài ngày, nếu tôi không nói, sợ lão ấy không chịu nổi."
Nghe Châu Dị nói vậy, Sầm Hảo không khỏi nhíu mày: "Anh ấy làm sao?"
Châu Dị nghiêm túc nói: "Lão Tần sợ kim tiêm."
Sầm Hảo: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Sầm Hảo, Châu Dị bật cười: "Không giống với hình tượng lạnh lùng của lão ấy nhỉ?"
Sầm Hảo nghẹn lời, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Quả thực không giống với hình tượng của Tần Trữ.
Một người đàn ông cao một mét chín, cứng rắn như thép lại sợ kim tiêm.
Sầm Hảo tưởng tượng ra cảnh Tần Trữ sợ kim tiêm, thật lòng mà nói, cô thấy buồn cười.
Châu Dị nói xong, thấy Sầm Hảo không trả lời, cũng không giải thích thêm, giả vờ nhìn đồng hồ: "Tôi đi trước đây, nếu có chuyện gì, cô cứ gọi cho tôi."
Sầm Hảo vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện Tần Trữ sợ kim tiêm, cố nén cười nói: "Vâng."
Châu Dị nhìn Sầm Hảo, không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Khi Châu Dị xuống lầu, Tiểu Tam đang đứng trước xe hút thuốc.
Nhìn thấy Châu Dị, Tiểu Tam vội vàng dập tắt điếu thuốc, bước tới: "Châu tổng."
Châu Dị liếc nhìn Tiểu Tam, tiếp tục bước đi: "Không phải cậu đi tìm chỗ tắm rửa rồi sao?"
Tiểu Tam cười nịnh nọt: "Tôi vừa định đi thì thấy cô Sầm, tôi đoán anh sẽ bị đuổi ra, nên tôi..."
Tiểu Tam đang nói hăng say thì đột nhiên nhận ra điều gì đó, im bặt.
Châu Dị chống tay lên cửa xe, cười như không cười nhìn anh ta: "Tiếp tục đi, sao không nói nữa?"
Nụ cười trên mặt Tiểu Tam tắt ngúm, anh ta nói với vẻ mặt đáng thương: "Châu tổng, tôi làm vậy đều là vì muốn lấy lòng anh, tôi không thể ở bên cạnh luật sư Tần nữa rồi, anh cứ nhận tôi đi..."
Châu Dị cười khẩy, không để ý đến Tiểu Tam, cúi người lên xe.
Tiểu Tam mặt dày đi theo, khom người nói với Châu Dị: "Châu tổng, ngay cả khúc gỗ như Tiểu Cửu anh còn nhận, thì tiện thể nhận luôn tôi đi, tôi lanh lợi hơn Tiểu Cửu nhiều, tôi ngoài việc thích làm đẹp ra thì không có khuyết điểm nào khác, mà tôi thích làm đẹp cũng là có lý do, chủ yếu là vì trong số anh em, tôi là người đẹp trai nhất..."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.