Tục ngữ có câu: Chân thành là tuyệt chiêu hạ gục mọi mánh khóe. Tần Trữ nghiêm túc, lời nói chân thành, Sầm Hảo nhìn anh không khỏi nín thở. Hai người nhìn nhau một lúc, Sầm Hảo hít sâu một hơi: "Nếu em kết hôn thì sẽ không ly hôn, anh suy nghĩ cho kỹ đi." Nghe Sầm Hảo nói vậy, Tần Trữ cúi đầu mỉm cười: "Yên tâm, em chỉ có thể góa chồng, chứ không có chuyện ly dị." Tần Trữ nói xong, Sầm Hảo mím môi, đỏ mặt nói: "Anh còn ăn nữa không?" Tần Trữ trầm giọng đáp: "No rồi." Sầm Hảo: "Em đi rửa hộp cơm." Nói xong, Sầm Hảo đứng dậy vội vàng đi vào nhà vệ sinh. Cháo là mua ở ngoài, hộp cơm dùng một lần, cần gì phải rửa. Chỉ là, người thì muốn nhân cơ hội trốn tránh, người thì hiểu rõ nhưng không vạch trần. Sầm Hảo bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, hai tay chống lên bồn rửa mặt, mặt đỏ bừng. Giữa những người trưởng thành, có những lời không cần nói quá rõ ràng, ý của cô vừa rồi là gì, cả cô và Tần Trữ đều hiểu rõ. Cô đang cho Tần Trữ một cơ hội. Một cơ hội bỏ qua giai đoạn yêu đương, trực tiếp tiến tới hôn nhân. Thành thật mà nói, Sầm Hảo cảm thấy mình hơi điên rồ. Cô sống đến từng tuổi này, chưa bao giờ làm chuyện gì vượt quá giới hạn như hôm nay. Nhưng cô không hối hận. Sầm Hảo điều chỉnh cảm xúc một lúc, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mặt vẫn còn đỏ ửng, nhưng trong lòng lại cảm thấy yên ổn, vững vàng hơn. Khi ra khỏi nhà vệ sinh, Sầm Hảo đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Cô vứt hộp cơm vào thùng rác, rồi đi đến tủ đầu giường lấy thuốc cho Tần Trữ. Tần Trữ dựa vào đầu giường, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: "Ngoan." Sầm Hảo bình tĩnh, nhưng đôi tai đỏ ửng lại tố cáo sự ngượng ngùng của cô: "Ừm." Tần Trữ: "Bây giờ chúng ta coi như đang hẹn hò rồi chứ?" Sầm Hảo đang chia thuốc, tay khựng lại: "Chưa." Tần Trữ khẽ cười: "Vậy là gì?" Sầm Hảo đặt số thuốc Tần Trữ cần uống vào lòng bàn tay, đưa ra trước mặt anh: "Đợi anh xuất viện đến nhà em cầu hôn, chúng ta mới được coi là vợ chồng chưa cưới." Khóe miệng Tần Trữ nhếch lên nụ cười: "Em sẽ không nuốt lời chứ?" Sầm Hảo: "Em sẽ không, nhưng anh nghĩ cho kỹ đi, em chưa bao giờ là người dịu dàng." Tần Trữ lấy cốc nước trên tủ đầu giường, cúi đầu uống thuốc từ lòng bàn tay Sầm Hảo. Sầm Hảo không ngờ Tần Trữ lại trực tiếp uống thuốc từ tay mình, lúc môi anh chạm vào, tay cô không khỏi run lên. Nhận thấy sự bối rối của cô, Tần Trữ nắm lấy cổ tay cô, dùng đầu lưỡi cuốn thuốc vào miệng, ngẩng đầu uống nước rồi nói: "Em là người thế nào, anh đều thích." Lúc này, Châu Dị và Tiểu Tam đang đứng ở cửa một quán bar, chờ "tình địch" say xỉn của Tần Trữ. Tên tình địch đó đang mắng nhiếc trợ lý của mình. Anh ta giật cà vạt trên cổ ném vào mặt trợ lý. Tay chỉ vào đầu trợ lý, chửi bới om sòm. "Ngay cả việc nhỏ này cũng không làm được, tôi còn trông cậy gì vào cậu nữa?" "Vô dụng, đúng là đồ vô dụng." "Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không giải quyết được chuyện này, tuần sau cậu cứ đến phòng nhân sự nộp đơn xin nghỉ việc đi." Người trợ lý đứng thẳng người, không dám thở mạnh. Cuối cùng, tên tình địch của Tần Trữ đá trợ lý một cái, phẩy tay: "Cút, cút ngay, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa." Người trợ lý: "Vâng, Hàn tổng." Tình địch của Tần Trữ: "Còn không mau cút?!" Vài phút sau, người trợ lý bắt taxi bên đường rời đi, Châu Dị ra hiệu cho Tiểu Tam xuống xe đưa người lên. Tiểu Tam gật đầu hiểu ý, mở cửa xuống xe, vừa lấy bao thuốc lá ra, vừa cười hề hề đi về phía đối phương: "Ồ, đây không phải là Hàn tổng sao?" Hàn Mặc đang say xỉn, không nhận ra Tiểu Tam là ai, nhíu mày hỏi: "Anh là ai?" Tiểu Tam đưa thuốc, châm lửa, cười nịnh nọt: "Quý nhân hay quên." Hàn Mặc bị thái độ của Tiểu Tam làm cho hơi lâng lâng, châm thuốc theo bật lửa của Tiểu Tam, rít một hơi: "Đến đây chơi à?" Tiểu Tam: "Không, không, tôi đến đây đặc biệt để đợi Hàn tổng, sếp tôi rất ngưỡng mộ anh, muốn mời anh đi gặp mặt, bàn chuyện làm ăn lớn."