Nghe nói phải ra nước ngoài, Hàn Mặc nhìn Châu Dị với ánh mắt đầy căng thẳng. Châu Dị nhìn ra suy nghĩ của anh ta, nhếch môi cười trêu chọc: "Nếu tôi thực sự muốn làm gì Hàn tổng, thì không cần phải tốn nhiều công sức như vậy." Hàn Mặc nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ là đi nước ngoài thôi mà, không phải chuyện gì to tát, vừa hay dạo này tôi cũng rảnh." Châu Dị: "Vậy quyết định như thế nhé, ngày mai tôi sẽ cho người gửi kế hoạch dự án đến cho anh." Tay Hàn Mặc đổ mồ hôi, lau vào vào quần tây: "Được." Châu Dị thấy hành động nhỏ của Hàn Mặc, nhưng giả vờ như không thấy, khẽ cười một tiếng, giơ tay gõ cửa kính xe, ra hiệu cho Tiểu Tam lên xe. Tiểu Tam hiểu ý lên xe, thắt dây an toàn, rồi đánh lái. Xe chạy được một đoạn, Tiểu Tam liếc nhìn Hàn Mặc vẫn đang căng thẳng qua kính chiếu hậu, cười hỏi: "Hàn tổng, vừa nãy vô ý làm anh bị thương, tôi đưa anh đến phòng khám nhé?" Nghe Tiểu Tam nói vậy, Hàn Mặc ngẩng phắt đầu lên. Nhìn nụ cười của Tiểu Tam trong kính chiếu hậu, rồi nhớ lại cảnh anh ta vừa dùng dao uy hiếp mình, Hàn Mặc gượng cười: "Không, không cần, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Tiểu Tam: "Đều là hiểu lầm." Hàn Mặc phụ họa: "Đúng, đúng, đều là hiểu lầm, oan gia ngõ hẹp, người một nhà không nhận ra nhau." Tiểu Tam cười trừ, không nói gì thêm. Người một nhà? Hừ. Đúng là giỏi tự dát vàng lên mặt mình. Một tiếng rưỡi sau, xe đến biệt thự của Hàn Mặc. Thấy xe dừng lại, Hàn Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại căng thẳng. Căn biệt thự này là nơi anh ta chuẩn bị từ vài năm trước, chưa bao giờ nói cho ai biết, trên đường đi hai người này không hề hỏi anh ta địa chỉ, vậy mà lại đưa anh ta đến thẳng đây. Hàn Mặc đang kinh ngạc thì Châu Dị trầm giọng nói: "Hàn tổng, đến rồi." Hàn Mặc hoàn hồn: "Vâng, cảm, cảm ơn Châu tổng." Nói xong, Hàn Mặc đẩy cửa xe, loạng choạng bước xuống. Hàn Mặc vừa xuống xe, còn chưa kịp quay lại chào tạm biệt Châu Dị, Tiểu Tam đã nhấn ga phóng đi. Khi Hàn Mặc quay đầu lại, chỉ còn thấy một làn khói xe mờ nhạt. Hàn Mặc đứng nhìn làn khói một lúc lâu, rồi lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý. Điện thoại được kết nối, Hàn Mặc nghiến răng nói: "Đến, đến khu Nguyệt Nha Loan đón tôi." Trợ lý ngớ người một giây, vội vàng đáp: "Vâng, Hàn tổng." Cúp máy với trợ lý, Hàn Mặc suy nghĩ một chút, rồi nhắn tin cho bố của Sầm Hảo: Bác, cháu không dám đắc tội với Tần Trữ. Bên kia, Tiểu Tam vừa lái xe vừa hỏi Châu Dị: "Châu tổng, chúng ta đi đâu bây giờ?" Châu Dị nhìn đồng hồ: "Khách sạn." Tiểu Tam: "Chúng ta không quay lại xem luật sư Tần sao?" Châu Dị cười như không cười: "Cậu đi à?" Tiểu Tam nghẹn lời, đưa tay sờ mũi, nhớ đến chuyện gì đó, không dám nói gì thêm. Một lúc sau, xe đến khách sạn, Tiểu Tam đỗ xe, xuống xe mở cửa cho Châu Dị. Châu Dị đang cầm điện thoại, vừa nhắn tin cho Khương Nghênh: Vợ, em ngủ chưa? Khương Nghênh không trả lời. Châu Dị bước xuống xe, nhìn màn hình điện thoại một lúc, rồi ngẩng đầu lên: "Đi đặt phòng cho tôi." Tiểu Tam đáp: "Tôi đã đặt phòng sẵn rồi ạ." Châu Dị nghiêng đầu, nhướng mày: "???" Tiểu Tam cười nịnh nọt, tranh thủ hỏi: "Châu tổng, anh thấy, biểu hiện của tôi hôm nay được chứ ạ?" Châu Dị khẽ cười: "Thực sự không muốn theo lão Tần nữa à?" Đối mặt với câu hỏi nhạy cảm này, nụ cười trên mặt Tiểu Tam cứng lại: "Chuyện, chuyện này không phải là muốn hay không muốn theo luật sư Tần, mà là..." Mà là vấn đề mạng sống của anh ta có giữ được hay không. Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tiểu Tam, Châu Dị trêu chọc: "Tôi sẽ suy nghĩ."