Qua điện thoại, giọng Khúc Tích có vẻ hơi buồn. Giọng nói còn kèm theo tiếng gió rít. Khương Nghênh nghe Khúc Tích nói, chỉ hơi sững người một giây, rồi đáp: "Gửi vị trí cụ thể cho tôi." Khúc Tích hít một hơi: "Được." Cúp máy, Khương Nghênh đặt cốc sữa xuống, đi đến cửa nhà vệ sinh, gõ nhẹ hai cái rồi đẩy cửa vào: "Khúc Tích gọi điện bảo em đến đường Thành Giao đón cô ấy." Châu Dị đang gội đầu, trên tóc toàn bọt, nghe vậy quay đầu lại: "Hửm?" Tiếng nước chảy quá lớn khiến anh nhất thời không nghe rõ Khương Nghênh nói gì. Khương Nghênh nhìn Châu Dị từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt anh: "Khúc Tích bảo em đến đường Thành Giao đón cô ấy." Châu Dị tắt vòi hoa sen: "Uống say à?" Khúc Tích không phải người không biết chừng mực, biết rõ Khương Nghênh đang mang thai, nếu không say thì sẽ không làm chuyện như vậy. Khương Nghênh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Em không rõ." Châu Dị: "Để lão Bùi đi." Khương Nghênh mỉm cười: "Lúc này đừng tạo cơ hội cho hai người họ gặp nhau nữa, chỉ càng thêm khó xử thôi." Châu Dị nhíu mày: "Vậy đợi anh, anh gội đầu xong sẽ đi." Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Châu Dị, Khương Nghênh mỉm cười: "Anh cứ từ từ gội đầu đi, em gọi Cát Châu lái xe đưa em đi." Châu Dị hơi cau mày: "Không được..." Khương Nghênh mỉm cười: "Em nói được là được." Nói xong, Khương Nghênh nhìn Châu Dị với ánh mắt trấn an, nói tiếp: "Nghĩ đến tâm trạng của anh lúc Tần Trữ gặp chuyện xem." Châu Dị: "..." Cuối cùng Châu Dị cũng không cãi lại Khương Nghênh. Đến khi Châu Dị quấn khăn tắm đi ra, Khương Nghênh đã cùng Cát Châu rời đi. Bùi Nghiêu vẫn đang đứng bên cửa sổ sát đất nhấm nháp rượu vang, quay đầu nhìn thấy Châu Dị ăn mặc như vậy, anh ta nghi ngờ hỏi: "Châu Dị, ông làm gì thế?" Châu Dị nhíu mày không nói gì. Bùi Nghiêu đưa tay sờ mũi: "Ông không phải là vì ba tháng đầu Nghênh Nghênh không thể ‘làm chuyện ấy’, nên muốn ‘hạ thủ’ với anh em chứ?" Châu Dị nhướn mày: "Ông bị điên à?" Bùi Nghiêu: "Bị, bệnh tương tư." Châu Dị cười khẩy một tiếng: "Không sao, 'thuốc' của ông sẽ đến sớm thôi." Bên kia, Cát Châu lái xe đưa Khương Nghênh đến địa điểm Khúc Tích đã chỉ định. Cát Châu dừng xe, nhìn bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ, quay sang hỏi Khương Nghênh với vẻ không chắc chắn: "Chị, đó có phải là Khúc Tích không?" Khương Nghênh nhìn kỹ, xác nhận rồi đáp: "Phải." Cát Châu nghi ngờ: "Vậy cô gái đứng cạnh cô ấy là ai? Trợ lý của cô ấy à? Không giống lắm!" Khương Nghênh đẩy cửa xe: "Chị xuống xem sao." Nói xong, Khương Nghênh bước xuống xe. Lúc này, Khúc Tích đang đứng bên đường uống nước khoáng, cô gái đứng cạnh cô nhìn cô với vẻ mặt đầy biết ơn: "Chị, cảm ơn chị, nếu không có chị, tối nay em chắc chắn sẽ gặp xui xẻo." Khúc Tích đặt chai nước xuống, phẩy tay: "Chuyện nhỏ thôi mà." Cô gái: "Chị, tối nay em có làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của chị không?" Khúc Tích xót ruột, nhưng vẫn cố gắng giữ vững phong độ: "Hầy, công ty chị đơn hàng nhiều lắm, không thiếu một đơn này." Cô gái ngây thơ chớp mắt: "Thật sao? Nhưng vừa nãy em thấy chị sắp khóc rồi mà." Cô gái này không hề biết nói giảm nói tránh. Một câu nói, đâm thẳng vào tim Khúc Tích. Đúng lúc Khúc Tích sắp không giữ được bình tĩnh thì nhìn thấy Khương Nghênh đang đi về phía mình, cô vội vàng chạy tới: "Sao bà lại đích thân đến đây?" Khương Nghênh mỉm cười: "Bà gọi điện cho tôi, tôi có thể không đến sao?" Khúc Tích vỗ trán: "Uống hơi nhiều, đầu óc chậm chạp, ý tôi là bảo Cát Châu hoặc Tiểu Cửu đến đón là được rồi." Khương Nghênh mỉm cười, nhìn cô gái đứng sau Khúc Tích, hỏi: "Cô bé này là?" Khúc Tích quay đầu lại nhìn, rồi quay lại nói: "Cô bé ngây thơ mà chị đây ra tay nghĩa hiệp cứu giúp." Khúc Tích nói xong, không đợi Khương Nghênh trả lời, lại bổ sung thêm một câu: "Chị đây mất một đơn hàng lớn mới cứu được cô bé đấy, có phải rất anh hùng không?"