Cô nhất thời bị diễn xuất của cô ta làm cho kinh ngạc. Chỉ vài giây mà đã ra nước mắt như vậy rồi sao? Cô ta khiến cô nể phục, hơn nữa diễn tốt như vậy sao không làm diễn viên đi.
"Kiều Doanh, em sao vậy."
Kỷ Vận Phong ở phía sau vừa hay thấy một màn như vậy. Không khỏi lo lắng đi đến hỏi han Kiều Doanh.
Kiều Doanh cúi thấp đầu cắn răng không dám nói. Dáng vẻ như nếu cô ta nói thì Lạc Sa sẽ giết cô ta vậy.
Đáy mắt Kỷ Vận Phong loé qua một tia lạnh lẽo, như kẻ mù bị Kiều Doanh dụ dỗ nhìn Lạc Ngải Vy trách móc:
"Lạc Ngải Vy, cô đã nằm trên giường bệnh như vậy còn muốn bắt nạt người? Tôi thật không hiểu nổi cô đấy."
"Là ai bắt nạt em ấy?" Tần Nghiên vừa hay đi ngang nghe thấy động tĩnh nên đến xem. Lại thấy một màn vừa nãy, hắn ta đi đến bên cạnh Kiều Doanh ân cần hỏi.
Kiều Doanh vẫn lắc đầu không nói. Như chú thỏ sợ hãi nép vào ngực Kỷ Vận Phong.
Các bác sĩ và y tá ở phía sau xem kịch, muốn dơ một like về phía Kiều Doanh. Bọn họ nhìn tình trạng của Lạc Ngải Vy rồi lại nhìn Kiều Doanh, rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ?
Lạc Ngải Vy không biết giải thích thế nào, vẫn như vậy. Cô luôn bị người khác hiểu lầm như vậy, không một bằng chứng nào cứ thế buộc tội cô. Bao nhiêu năm nay không phải đã quen rồi sao, mày cứ nhận đi là được.
Không đợi Lạc Ngải Vy nói, Tôn Kỳ Hạo đã cướp lời cô. Anh né những mảnh ly ngồi xuống bên giường, nhìn cổ tay hiện ẩn dấu tay bị ai nắm đến bầm tím.
Tôn Kỳ Hạo liếc xéo Kiều Doanh, lại nhìn Lạc Ngải Vy:
"Em ngốc sao? Cổ tay bị cô ta nắm đến như vậy cũng không thèm kêu lên, bị cô ta vu oan như vậy em cũng không thèm giải thích. Hơn nữa lại còn muốn nhận lấy tội mà mình không làm? Lạc Ngải Vy, em là con ngốc sao."
Tôn Kỳ Hạo nói một tràn dài, anh không hiểu Lạc Ngải Vy tại sao luôn im lặng chịu đứng như vậy. Chỉ mới 2 ngày ngắn ngủi, ở gần cô anh lại sinh ra một cảm giác muốn bảo vệ cô.
Nhưng anh nói đúng phải không, người ngốc bị đau còn biết kêu. Cô bình thường bị người ta hành hạ như vậy đến kêu cũng không kêu. Hơn nữa, lại còn muốn nhận tội???
Cả đám người như bừng tỉnh, Kỷ Vận Phong hướng mắt nhìn cổ tay có vết tím của cô. Anh cảm thấy mình bị điên rồi, khi nãy chẳng phải còn muốn đến thăm cô. Không ngờ lại nói ra những lời tổn thương cô như vậy.
Mẹ nó! Cái cảm xúc chó má gì đây. Trong đầu anh cứ quanh quẩn Lạc Ngải Vy, nhưng ở trước mặt Kiều Doanh thì lại không khống chế được mình. Tại sao chứ...
Kiều Doanh sợ bị lộ tẩy việc xấu mình làm, khóc nức nở:
"Giám đốc Lạc, tôi xin lỗi... Là tôi sai, là tôi lỡ lời khi nói cô ngủ cùng người đàn ông khác. Tôi xin lỗi."