Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 302: Chương 302



Theo thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều viết xong bài viết của mình.

Mọi người bắt đầu trò chuyện, cũng bắt đầu truyền xem bài viết của người khác.

Bài viết mà bọn họ truyền xem nhiều nhất, chính là bài viết của Lê Thanh Chấp.

“Bài viết của Tử Tiêu huynh thật sự không tệ, quả nhiên là người có thể đăng bài trên An Giang Văn Tập!”

“Trước đây lại có tin đồn nói Tử Tiêu huynh nhờ người viết thay, người đó thật độc ác!”

“Bài viết này của Tử Tiêu huynh, ta phải sao chép lại! Mang về nghiên cứu.”

“Buổi đọc sách lần sau, chúng ta có thể đọc bài viết của Tử Tiêu huynh!”

Đỗ Vĩnh Ninh: “…”

Hắn chi tiền tổ chức buổi đọc sách, là muốn vạch trần bộ mặt thật của Lê Thanh Chấp, rồi để người ta biết bài viết của hắn viết hay thế nào.

Thế mà bây giờ… Tất cả mọi người đều đang khen Lê Thanh Chấp, căn bản không ai nhắc đến bài viết của hắn!

Càng đáng ghét hơn là, Lê Thanh Chấp còn không ngừng ăn điểm tâm mà hắn chuẩn bị!

“Lê huynh ăn uống tốt thật.” Đỗ Vĩnh Ninh hừ lạnh một tiếng.

Lê Thanh Chấp cười nói: “Gia cảnh ta nghèo khó, ngày thường không được ăn điểm tâm ngon như vậy, liền ăn nhiều hơn một chút.”

Đỗ Vĩnh Ninh nghe Lê Thanh Chấp nói vậy, ngược lại không biết nói gì, chỉ có thể tự mình nhịn, càng nhịn càng tức.

Lê Thanh Chấp thấy Đỗ Vĩnh Ninh tức đến mức sắp nổ tung, không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười.

Buổi đọc sách bắt đầu vào buổi sáng, giữa buổi bọn họ ăn trưa, buổi chiều thì viết bài.

Lúc này trời đã không còn sớm, lần lượt có người cáo từ, Lê Thanh Chấp liền cáo từ rời đi.

Buổi đọc sách lần này, Đỗ Vĩnh Ninh gọi tất cả các án thủ của các phủ thành ở tỉnh An Giang đến, còn gọi thêm một số đồng sinh hơi nổi tiếng khác, cũng vì vậy, khi những người này rời khỏi buổi tụ họp, tin đồn bài viết của Lê Thanh Chấp là do người khác viết thay, liền tự động bị bác bỏ.

Đương nhiên cũng có số ít người không tin lời này, nhưng ý kiến của loại người này, cũng không cần phải quan tâm!

Phải biết, người bị bàn tán nhiều nhất ở tỉnh thành, kỳ thực là Đỗ Vĩnh Ninh.

Đỗ Vĩnh Ninh hơi khoa trương, rất nhiều thư sinh không thích hắn.

Không nói gì khác, chỉ nói việc lần này hắn nhắm vào Lê Thanh Chấp… Thấy hắn thất bại, mọi người không biết vui đến mức nào.

Lê Thanh Chấp tâm trạng rất tốt, hắn thong thả đi về, rồi nhìn thấy người quen trên đường.

Lê Thanh Chấp nghi ngờ mình nhìn nhầm… Hắn lại thấy Kim Tiểu Diệp dẫn Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, đang bán đồ kho bên đường!

Thôi được, người bán đồ kho không phải bọn họ, mà là Kim Tiểu Thụ và Kim Tang Thụ…

“Tiểu Diệp!” Lê Thanh Chấp kinh ngạc gọi.

“Cha!” Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao reo lên, chạy về phía Lê Thanh Chấp.

Kim Tiểu Diệp cũng rất vui: “A Thanh, thật trùng hợp!”

“Tiểu Diệp, mọi người đến tỉnh thành khi nào? Sao không đến tìm ta?” Lê Thanh Chấp hỏi.

“Chúng ta vừa đến!” Kim Tiểu Diệp nói.

Nàng vừa đến tỉnh thành không lâu.

Sau khi tìm được nơi ở của nhà họ Chu, nàng không vội đến cửa, định bán bớt đồ kho mang đến trước, tiện thể xem thị trường ở phủ thành thế nào.

Đồ kho của bọn họ bán rất chạy, nhìn tình hình hiện tại… Tỉnh thành hoàn toàn có thể mở thêm vài tiệm Tuyệt Vị Trai.

Kim Tiểu Diệp nói ý nghĩ của mình với Lê Thanh Chấp: “Dạo này kiếm được không ít tiền, ta thấy để không số tiền này cũng vô nghĩa, chi bằng lấy ra mua cửa hàng…”

“Tiểu Diệp, nàng thật thông minh.” Lê Thanh Chấp nói.

Thời cổ đại cũng có lạm phát, dù sao bạc có thể làm tiền tệ vẫn luôn được khai thác!

TBC

Đại Tề có giao thương với nước ngoài, còn có rất nhiều bạc từ nước ngoài chảy vào Đại Tề.

Ở Đại Tề, sức mua của một lượng bạc kém xa triều trước.

Nhìn tình hình hiện tại, Đại Tề hẳn là còn có thể yên ổn rất nhiều năm, vì vậy mua cửa hàng là một lựa chọn rất đúng đắn.

Giá cửa hàng ở tỉnh thành, nếu không gặp loạn lạc thì sẽ không giảm.

Nếu gặp loạn lạc, có thể bảo toàn tính mạng là tốt rồi, tiền tài đều là vật ngoài thân.

“Hôm nay ta mất mặt c.h.ế.t đi được! Lê Thanh Chấp đó rõ ràng là người có bản lĩnh, cũng không biết là ai nói bậy, nói hắn có thể đăng bài trên An Giang Văn Tập toàn là nhờ Chu viện trưởng…” Đỗ Vĩnh Ninh không ngừng than phiền với tiểu đồng của mình.

Tiểu đồng của hắn là người lớn lên cùng hắn, rất hiểu tính cách của hắn, lúc này không nói gì, tránh bị giận cá c.h.é.m thớt.

“Lê Thanh Chấp chắc chắn đã nhìn thấu ý đồ của ta…”

 

“Thiếu gia.” Tiểu đồng đột nhiên gọi.

“Làm gì?” Đỗ Vĩnh Ninh hơi khó chịu.

Tiểu đồng của Đỗ Vĩnh Ninh bằng tuổi hắn, kỳ thực không nhỏ, thậm chí còn mọc râu quai nón, hắn nói giọng khàn khàn: “Thiếu gia, Lê Thanh Chấp ở phía trước.”

Đỗ Vĩnh Ninh nhìn sang, quả nhiên thấy Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp đang nói chuyện với một phụ nhân da hơi đen, tay còn dắt theo hai đứa nhỏ đen nhẻm.

Phụ nhân đó trông còn trẻ, khi cười lộ ra hàm răng trắng, dáng vẻ cũng không tệ, nhưng nàng mặc quần áo xỉn màu, trên đầu không có chút trang sức nào, rõ ràng là gia cảnh không tốt.

Chờ đã, trọng điểm không phải là điều này, mà là Lê Thanh Chấp rất thân thiết với phụ nhân này…

“Lê huynh, đây là?” Đỗ Vĩnh Ninh đến hỏi.

Theo hắn biết, Lê Thanh Chấp đến tỉnh thành một mình, ở nhờ nhà Chu Tầm Miểu… Phụ nhân này chẳng lẽ là người hắn thông đồng được ở tỉnh thành?

Đỗ Vĩnh Ninh hơi phấn khích.

Lê Thanh Chấp cười nói: “Đỗ huynh, đây là phu nhân của ta.”

Sau khi giới thiệu Kim Tiểu Diệp, Lê Thanh Chấp lại giới thiệu hai đứa nhỏ, cùng Kim Tiểu Thụ và Kim Tang Thụ đang bán đồ kho.

Đỗ Vĩnh Ninh nghe thấy lời giới thiệu của Lê Thanh Chấp thì hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng nghĩ đến chuyện khác.

Phu nhân của Lê Thanh Chấp đến tỉnh thành, rồi dẫn em trai đi bán đồ kho?

Cuộc sống nhà bọn họ, nhất định không khá giả lắm!

Tuy học vấn của Lê Thanh Chấp hơn hắn, nhưng gia cảnh của Lê Thanh Chấp kém xa hắn!

Đỗ Vĩnh Ninh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vì đồng tình với Lê Thanh Chấp, hắn còn mua một con vịt quay và một con gà quay, định mang về nhà gặm nhấm.

Sau khi Đỗ Vĩnh Ninh đi rồi, Lê Thanh Chấp thấy đồ kho còn lại không nhiều, liền gọi Kim Tiểu Diệp và mọi người, cùng hắn đến nhà họ Chu.

Chu Tầm Miểu và Chu Tiền đều rất thích đồ kho này, nhà họ Chu còn có không ít người hầu… Số còn lại bọn họ có thể ăn hết.

Lê Thanh Chấp và mọi người về nhà của Chu Tiền, còn Đỗ Vĩnh Ninh, sau khi mang gà vịt về nhà, xé một cái đùi vịt và một cái cánh vịt từ con vịt quay, lại xé một cái đùi gà và một cái cánh gà từ con gà quay, rồi đưa phần còn lại cho tiểu đồng của mình: “Ngươi lấy đi ăn đi!”

Gà vịt loại này, hắn xưa nay chỉ ăn đùi gà cánh gà, những phần khác đều không ăn.

“Gia cảnh nhà Lê Thanh Chấp cũng quá kém, người nhà hắn lại còn bày hàng ở tỉnh thành…” Đỗ Vĩnh Ninh cắn một miếng đùi vịt.

Biểu cảm của hắn ngẩn ra, rồi nói với tiểu đồng của mình: “Mau lấy gà vịt ta đưa cho ngươi ra, xé hết đùi gà đùi vịt và cánh còn lại cho ta!”

Vịt quay này cũng quá ngon!

……

Nhà của Chu Tiền ở tỉnh thành vị trí hơi hẻo lánh, nhưng rất rộng, Lê Thanh Chấp một mình ở hai gian phòng, một gian làm phòng ngủ, một gian làm thư phòng.

Chu Tiền thấy Kim Tiểu Diệp và mọi người đến, muốn sắp xếp phòng khác cho bọn họ, nhưng bị Lê Thanh Chấp từ chối:

“Tiểu Diệp và hai đứa nhỏ ở cùng phòng với ta, ca ca đệ đệ của Tiểu Diệp ngày mai sẽ đi rồi, ở trong thư phòng một đêm là được.”

Chu Tiền hơi lo lắng: “Bọn họ ở cùng ngươi, có ảnh hưởng đến việc ngươi đọc sách không?”

Lê Thanh Chấp cười nói: “Không đâu, dạo này ta cũng không đọc sách nhiều.”

Lê Thanh Chấp dạo này quả thực không đọc sách nhiều, Chu Tiền liền không nói gì thêm, chỉ bảo người hầu chuyển đến một chiếc giường, đặt vào thư phòng của Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp không từ chối việc này.

Tối nay Kim Tiểu Thụ và Kim Tang Thụ có thể ngủ trên chiếc giường này, đến ngày mai… liền để Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao ngủ.

Hai đứa nhỏ ngủ trong phòng hắn, sẽ ảnh hưởng đến việc hắn ôm vợ!

“Cha, tỉnh thành rộng quá!”

“Cha, nhà ở đây cao thật.”

Sau bữa tối, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao liền quấn lấy Lê Thanh Chấp nói chuyện, còn Kim Tiểu Diệp, nàng đang dọn dẹp đồ đạc bên cạnh.

Lần này đến tỉnh thành phải bàn chuyện làm ăn, phải mua cửa hàng, Kim Tiểu Diệp mang theo toàn bộ số bạc trong nhà, ngoài ra, nàng còn chuẩn bị cho mình hai bộ đồ có thể mặc ra ngoài.

Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nàng nhất định phải ăn mặc đẹp một chút!

Kim Diệp tú phương vốn làm nghề thêu… Hai bộ đồ mà Kim Tiểu Diệp bảo Phương Cẩm Nương làm cho nàng có không ít hình thêu, trông rất đẹp mắt.

“Quần áo này thật đẹp.” Lê Thanh Chấp nói.

“Đẹp là đúng rồi, bộ quần áo này chỉ riêng tiền vốn đã mất mấy quan, bán ra ngoài, phải bán mười mấy quan!” Kim Tiểu Diệp nói: “Nếu không phải bây giờ tay ta đã mịn màng, ta cũng không dám sờ nó!”

Ngoài quần áo, Kim Tiểu Diệp còn mang theo toàn bộ trang sức của mình, mặc hai bộ đồ này, không thể không có trang sức!

Nghĩ đến đây, Kim Tiểu Diệp hỏi Lê Thanh Chấp: “A Thanh, hôm nay có người quen của chàng thấy dáng vẻ xám xịt của ta, có ảnh hưởng gì đến chàng không?”

Hôm nay nàng đi thuyền đến tỉnh thành, không thể ăn mặc quá đẹp, nếu không, sơ sẩy một chút, trên đường sẽ bị cướp!

Vì vậy nàng mặc quần áo cũ của mình, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao cũng ăn mặc giản dị.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.