Lý Châu vô cùng kinh ngạc.
Nàng không ngờ đệ đệ mình lại thông minh như vậy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đệ đệ nàng từ nhỏ đã là người có chủ kiến.
Đệ đệ nàng trải qua nạn đói, lại bị Tấn vương bắt đi đào mỏ, thêm vào đó có danh sư dạy dỗ, thành tài cũng là chuyện dễ hiểu.
Hóa ra Quỳnh Độc Tán Nhân trong sách viết về cha nàng tốt như vậy, là do đệ đệ nàng viết!
Hóa ra hai đứa trẻ kia giống đệ đệ nàng, là con của đệ đệ nàng!
Thật sự là quá tốt rồi!
Tiền đại phu nhân nói xong trải nghiệm của bọn họ, lại hỏi tình hình của Lý Châu.
Nước mắt Lý Châu không ngừng rơi xuống.
Nếu Tiền đại phu nhân hoặc là đệ đệ nàng bình thường, nàng sẽ không nói gì cả, nhưng bây giờ đệ đệ nàng lợi hại như vậy…
Lý Châu nhào vào lòng Tiền đại phu nhân, bắt đầu kể lại trải nghiệm của mình những năm qua.
Tuy chỉ cần là người có tài, Lữ Khánh Hỉ đều sẽ dùng, nhưng nàng là nữ nhân muốn có cơ hội thể hiện tài năng, khó hơn nam nhân gấp ngàn lần.
Nàng có thể đi đến ngày hôm nay, thật sự không dễ dàng.
Nếu không phải thù hận chống đỡ nàng, nàng nói không chừng đã sớm gục ngã rồi!
“Hôm nay ta thật sự rất vui, thật sự rất vui…” Lý Châu nói.
Hôm nay là ngày vui nhất của nàng trong những năm qua.
Phạm Duy Ngôn xong đời rồi, nàng còn tìm được người thân của mình!
Lê Thanh Chấp không biết tỷ tỷ mình đã nhận lại Tiền đại phu nhân rồi.
Nhân lúc Lư Minh Sơn xem tướng cho người khác, hắn đi dạo xung quanh, không thấy tỷ tỷ mình đâu. Hắn thấy vài người khả nghi, nhưng cũng không chắc chắn đó là người của tỷ tỷ mình.
Nếu đã như vậy, chi bằng hắn cứ theo dõi Lư Minh Sơn trước, từ Lư Minh Sơn mà tìm người.
Nói đến… Lư Minh Sơn chỉ bạc trắng một bên lông mày, hắn nhìn cứ thấy hơi ngứa mắt, hôm nào có cơ hội biến nốt bên lông mày còn lại của hắn ta thành màu trắng vậy.
Lê Thanh Chấp trở lại bên cạnh Lư Minh Sơn, liền thấy Lư Minh Sơn vẻ mặt mệt mỏi, nói với mọi người xung quanh: “Mọi người, bần đạo hôm nay hơi mệt, e là không thể giải đáp thắc mắc cho mọi người nữa.”
“Đạo trưởng mau đi nghỉ ngơi đi!”
“Nhà đạo trưởng ở đâu? Ta đưa ngài về?”
“Đạo trưởng, ta đã đặt phòng ở trang viên này, ngài đến đó nghỉ ngơi một chút nhé?”
…
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, bần đạo có chỗ ở.” Lư Minh Sơn không muốn đi cùng những người này, hắn ta còn phải đi tìm Hạ Nghĩa báo cáo, lấy nốt năm mươi lượng bạc còn lại.
Tuy hắn ta đã kiếm thêm được gần hai trăm lượng bạc, nhưng người ta mà, bạc thì không bao giờ là nhiều!
Lư Minh Sơn xách túi bạc nặng trĩu, trong lòng tràn đầy vui sướng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.
Cũng đúng lúc này, Lê Thanh Chấp bước lên nói: “Lư đạo trưởng, ta đưa ngài về nhé.”
Nói xong, Lê Thanh Chấp liền đỡ Lư Minh Sơn.
Lư Minh Sơn không muốn Lê Thanh Chấp đưa hắn ta về!
Nhưng Lê Thanh Chấp tuy là cử nhân, lại có sức mạnh phi thường, bản thân hắn ta còn đang bị hắn ta khống chế… Lư Minh Sơn không dám phản kháng, chỉ có thể nói: “Vậy thì làm phiền cư sĩ.”
“Ta cũng đi cùng.” Đỗ Vĩnh Ninh nói.
Lê Thanh Chấp dùng sức bóp Lư Minh Sơn.
Lư Minh Sơn nói: “Đỗ cư sĩ, dừng bước, ta để Lê cư sĩ đưa ta về, là có chuyện muốn nói riêng với hắn.”
Hóa ra là vậy! Hèn gì người khác muốn đưa Lư Minh Sơn về hắn ta đều không đồng ý, chỉ khi Lê Thanh Chấp đề nghị mới đồng ý!
Đỗ Vĩnh Ninh không miễn cưỡng, nhìn Lê Thanh Chấp dẫn Lư Minh Sơn rời đi.
Đợi hai người đi rồi, các cử nhân còn lại đều cảm thán: “Lư đạo trưởng thật lợi hại!”
“Ta thấy bản lĩnh của hắn, không thua gì Hoằng Minh pháp sư của Tướng Quốc tự.”
“Đợi Lư đạo trưởng nghỉ ngơi xong, ta nhất định phải mời Lư đạo trưởng xem tướng kỹ càng cho ta!”
“Ta cũng vậy…”
…
Lư Minh Sơn không biết có rất nhiều mối làm ăn đang chờ hắn ta, hắn ta bị Lê Thanh Chấp khống chế rời khỏi nơi tổ chức Thưởng Mai Hội, liền hỏi Lê Thanh Chấp: “Lê cư sĩ, có thể buông tay ra chưa?”
“Tạm thời chưa được.” Lê Thanh Chấp nói.
Lư Minh Sơn lặng lẽ đưa túi bạc trên tay cho Lê Thanh Chấp: “Lê cử nhân, trên người ta chỉ có nhiêu đây bạc…”
“Ta không cần bạc.” Lê Thanh Chấp nói.
Không cần bạc là tốt rồi! Lư Minh Sơn lập tức thu bạc lại.
Lê Thanh Chấp lúc này mới lên tiếng: “Lư Minh Sơn, ta muốn biết ai phái ngươi đến đây, ngươi dẫn ta đi gặp người đó.”
Lư Minh Sơn có chút muốn khóc: “Ngươi…hay là ngươi lấy bạc của ta đi.”
Nhìn những chuyện xui xẻo của Phạm Duy Ngôn mấy ngày qua, là có thể biết người tìm hắn ta làm việc rất có bản lĩnh, nếu hắn ta không nghe lời, người ta nói không chừng sẽ g.i.ế.c hắn ta!
Hắn ta không thể đắc tội với những người đó!
Lê Thanh Chấp cho rằng người đứng sau Lư Minh Sơn phần lớn là Lý Châu, hắn muốn gặp Lý Châu, muốn biết tỷ tỷ mình những năm qua sống như thế nào.
Nhìn tình hình hiện tại, cháu gái của hắn đã mất, cũng không biết tỷ tỷ hắn đau khổ đến mức nào…
Lê Thanh Chấp có con, hắn biết đối với những bậc cha mẹ yêu thương con cái, bọn họ thà mình xảy ra chuyện, cũng không muốn con cái xảy ra chuyện.
Vậy mà có vài người, lại cứ thích nhắm vào người yếu đuối.
“Lư đạo trưởng, ta quen biết người phái ngươi đến, ngươi cứ dẫn ta đi là được.” Lê Thanh Chấp an ủi Lư Minh Sơn.
Nhưng Lư Minh Sơn vẫn không chịu, cuối cùng thậm chí còn cắn răng nói: “Sau lưng ta không có ai!”
Lê Thanh Chấp: “…”
Hai người đang nói chuyện, Hạ Nghĩa đến.
Lư Minh Sơn thấy Hạ Nghĩa, cả người đều căng thẳng, Lê Thanh Chấp thấy Hạ Nghĩa, lại lập tức nhận ra đối phương: “Hạ Nghĩa?”
Cha nguyên chủ từng thay nhà họ Hạ minh oan, sau khi đưa kẻ hại tỷ tỷ Hạ Nghĩa ra trước công đường, Hạ Nghĩa thường xuyên đưa ít rau củ quả đến nhà bọn họ.
Nữ nhân khuê các như Lý Châu không tiếp xúc nhiều với Hạ Nghĩa, nhưng nguyên chủ là người thích chạy ra ngoài, thích xử lý đủ loại việc vặt, tự nhiên cũng quen biết Hạ Nghĩa.
Hạ Nghĩa thường xuyên tìm việc làm ở trong huyện thành, hai người gặp nhau trong thành, còn chào hỏi nhau.
Ngoài ra, cha nguyên chủ trước sau nạn lụt từng trưng dụng dân phu giúp đỡ làm việc, Hạ Nghĩa cũng đến giúp đỡ.
Lê Thanh Chấp quen biết Hạ Nghĩa, Hạ Nghĩa lại không quen Lê Thanh Chấp, Lê Thanh Chấp trực tiếp gọi tên hắn, còn khiến hắn hơi cảnh giác.
Nhưng Lý Châu nhắn tin đến, bảo hắn đưa Lê Thanh Chấp về…
Hạ Nghĩa vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên Thưởng Mai Hội, không gặp Lý Châu, chỉ biết Lý Châu bảo hắn đưa Lê Thanh Chấp qua đó, không biết lý do, liền nói: “Lê cử nhân, chưởng quỹ nhà ta mời ngài qua đó.”
“Ngươi dẫn đường.” Lê Thanh Chấp lập tức buông Lư Minh Sơn ra.
Lư Minh Sơn có chút ngây người, hắn ta không ngờ Lê Thanh Chấp lại thật sự quen biết người tìm hắn ta làm việc!
Người ta còn mời Lê Thanh Chấp đến đó!
Đương nhiên bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này… Lư Minh Sơn đuổi theo, vội vàng hỏi Hạ Nghĩa: “Hạ lão gia, bạc của ta, còn có đồ đệ của ta…”
Hạ Nghĩa nhìn Lư Minh Sơn.
Người của hắn cải trang thành người hầu trà trộn vào Thưởng Mai Hội, tự nhiên cũng thấy được biểu hiện của Lư Minh Sơn ở Thưởng Mai Hội.
Một bên lông mày của Lư Minh Sơn đột nhiên bạc trắng, khiến hắn lo lắng, lúc này cũng nhíu mày quan sát Lư Minh Sơn.
Lư Minh Sơn lập tức nở nụ cười nịnh nọt.
TBC
Hạ Nghĩa thấy vậy liền yên tâm, nói với người bên cạnh: “Đưa hắn đến chỗ đồ đệ của hắn.”
Hắn và Lý Châu không định g.i.ế.c Lư Minh Sơn, nhưng theo kế hoạch ban đầu, sau khi Lư Minh Sơn làm xong việc, bọn họ sẽ đưa Lư Minh Sơn ra khỏi kinh thành.
Nhưng hiện tại hắn không có thời gian, vậy thì cứ nhốt Lư Minh Sơn và tên đồ đệ của hắn ta lại với nhau trước đã. Thuộc hạ của Hạ Nghĩa đáp một tiếng, dẫn Lư Minh Sơn rời đi.
Hạ Nghĩa lúc này mới dẫn Lê Thanh Chấp đi về phía trước, đồng thời hỏi Lê Thanh Chấp: “Ngươi quen ta?”
Hắn trước đây lúc điều tra Phạm Duy Ngôn, tiện thể tìm hiểu về Lê Thanh Chấp.
Người này là Án thủ của tỉnh An Giang, đi theo đội thuyền của nhà họ Thẩm đến kinh thành.
Khoảng thời gian này hắn không gặp Lê Thanh Chấp, còn mấy năm trước… Lê Thanh Chấp đã học hành thi tú tài ở tỉnh An Giang, chắc chắn sẽ không đến kinh thành, cũng không thể gặp hắn.
Nếu đã như vậy, tại sao người này lại nhận ra mình?
Hắn là người huyện Mạnh?
“Ngươi muốn dẫn ta đi gặp Lý Châu?” Xung quanh không có ai khác, Lê Thanh Chấp liền hỏi thẳng.
Thật ra bây giờ Lý Triệu đã được minh oan, dù thân phận của Lý Châu có bị bại lộ, cũng không sao.
Phạm Duy Ngôn còn có thể vênh váo ở kinh thành cơ mà.
Đương nhiên, tốt nhất vẫn là đừng bại lộ, nếu không chắc chắn sẽ có người đoán được Phạm Duy Ngôn trước đây vẫn luôn xui xẻo là do Lý Châu bày mưu, Tấn vương và Yến quận vương, nói không chừng cũng sẽ tìm Lý Châu gây phiền toái.
“Ngươi đi rồi sẽ biết.” Hạ Nghĩa nói, hắn nghi ngờ Lê Thanh Chấp có thể là người thân của nhà họ Lý, hoặc là bạn học của Lý đại thiếu gia.
Năm đó hắn rất quan tâm đến nhà họ Lý, nhưng nhớ rõ nhất, là Lý nhị thiếu gia, lại không quen biết Lý đại thiếu gia, bạn bè của đại thiếu gia, hắn càng không quen biết ai.
Lý đại thiếu gia một lòng học hành, rất ít khi xuất hiện trước mặt bọn họ, nhị thiếu gia thì khác, nhị thiếu gia từ mười bốn mười lăm tuổi, đã theo sư gia học tập, bọn họ thường xuyên thấy nhị thiếu gia chạy ra ngoài.
Nhưng lúc này, Hạ Nghĩa không định ôn chuyện với Lê Thanh Chấp, bộ dạng Lê Thanh Chấp nóng lòng muốn gặp Lý Châu, còn khiến hắn hơi khó chịu.
Người này và nhà họ Lý, rốt cuộc có quan hệ gì?