Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 103: Chương 103



Lận Đình nhìn chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm của anh hai, nghi ngờ hỏi: “Vậy anh đến đơn vị rồi còn thay quần áo nữa à?”

Lận Vĩ vỗ vào đầu em gái một cái, luôn cảm thấy cô em gái này đang chê bai anh ấy quá coi trọng diện mạo: “Anh làm vậy vì ai? Không thể để người ta nghĩ nhà mẹ đẻ em lôi thôi được, đúng không?”

Quen với việc đấu khẩu với anh trai, Lận Đình xoa trán, thốt lên: “Nhưng mà anh cũng không cần ăn diện như yêu tinh.”

Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, người không biết còn tưởng là một ngôi sao lớn xuất hiện.

“Yêu... yêu tinh?!” Lận Vĩ toàn bị chê là mặt búng ra sữa, thực sự bị mô tả của em gái làm giật mình, rồi tức giận vung tay chọc em gái: “Em nói bậy bạ cái gì vậy? Anh là đàn ông!”

Lận Đình che mặt né sang một bên: “Vậy... anh là nam yêu tinh?”

Lận Vĩ híp mắt: “Anh thấy cô đang thiếu đòn đấy!”

Thấy người ta tức giận, Lận Đình cố kìm nén tiếng cười, giơ chân bắt đầu chạy, nhưng mới chỉ chạy được vài bước thì đã gặp phải chướng ngại.

Hoắc Tiếu vừa ra ngoài đón người, đỡ lấy vợ, cúi đầu cười hỏi: “Chạy đi đâu vậy?”

Cảm thấy mình có chỗ dựa vững chắc, Lận Đình “vù” một cái đã lẩn sau lưng chồng, sau đó nhô đầu ra nhìn về phía anh hai, cau mày nói: “Nam yêu tinh!”

Lận Vĩ: “...”

Hoắc Tiếu: “...?”

Người nhà thông gia đến thăm, Hồ Tú là người hiểu lý lẽ, đã chuẩn bị một bàn đầy ắp những món ăn ngon.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến khi ba người trở về nhà, một bữa tối phong phú đã được bày biện trên bàn.

Hồ Tú nở nụ cười chào đón: “Nhanh đi rửa tay, có thể ăn cơm rồi.”

Tay nghề nấu nướng của mẹ chồng rất tuyệt, mùi thơm đậm đà của các món ăn khiến Lận Đình không kìm lòng được mà hít hít mũi, cảm giác đói bụng càng trở nên dữ dội hơn.

 

Cô vừa đi vào bếp múc nước rửa tay, vừa nói: “Mẹ cứ ngồi, con múc cơm đã.”

Nghe vậy, Hồ Tú cười rồi đi sắp xếp cho hai đứa trẻ.

Khi cả nhà ngồi xuống bắt đầu bữa ăn, không thể thiếu câu chuyện về những thay đổi ở quê nhà trong khoảng thời gian xa nhau.

Phần lớn là Hồ Tú hỏi, còn Lận Vĩ trả lời.

Sau khi ăn no nê, đặt bát đũa xuống, Hồ Tú cảm thán: “Mới đi chưa đến hai tháng, quê nhà đã thay đổi nhiều quá, tôi cứ ngỡ như đã qua một thời gian dài vậy.”

Nghe thế, Lận Đình đang lau miệng cho con dừng tay lại.

Hoắc Tiếu đang dọn dẹp bát đĩa, chuẩn bị mang đi rửa, nói: “Khi anh hai về nhà, mẹ có muốn đi theo không? Sau đó con sẽ sắp xếp người đưa mẹ trở lại.”

Con trai hiếu thảo, Hồ Tú tự nhiên vui mừng, nhưng bà vẫn nhớ chuyến đi xe lúc đến đây, vội vã xua tay: “Thôi, thôi, đi xe mất quá nhiều thời gian, mẹ chỉ nói đùa thôi.”

Hoắc Tiếu đang làm đoàn trưởng, căn nhà được phân chia có ba phòng.

Hồ Tú và hai đứa trẻ ngủ cùng nhau, vì thế luôn có một phòng trống trong nhà.

Có điều, không có giường dự phòng.

Vậy là sau khi dọn dẹp bát đũa xong, Hoắc Tiếu lên đường đi mượn giường gấp.

Hồ Tú nghĩ rằng anh em nhất định có điều muốn nói, nên đã tinh tế dẫn theo cặp sinh đôi đi thăm hàng xóm.

Chỉ trong vài phút, trong nhà chỉ còn lại hai anh em.

Lúc này, Lận Đình mới hỏi về tình hình của chị gái.

Lận Vĩ nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: “Nhà họ Triệu có người bị gửi đi lao động cải tạo, ban đầu còn ồn ào vài ngày, giờ thì chỉ mong trốn tránh mọi người, không còn đến quấy rầy nữa.”

Dĩ nhiên, điều anh ấy không nói ra là nhà họ Triệu hiện nay biết thời biết thế, phần lớn là nhờ anh ấy đã đặc biệt đến nhà “nói chuyện phải trái” một phen.

Chẳng hạn, việc nhà họ Triệu nhảy nhót lung tung này có phải là họ không chấp nhận quyết định của tổ chức hay không.

Chỉ một câu nói, đối với người nhà họ Triệu, đã đủ sức đe dọa.

Dù sao đi nữa, Triệu Khải bị dẫn đi diễu phố, bị cạo đầu âm dương, rồi bị gửi đi lao động cải tạo, những quy trình này đã đủ khiến người nhà họ Triệu khiếp sợ.

Ban đầu họ chỉ muốn có một đứa con trai để phụng dưỡng khi về già.

Nhưng bây giờ sau một lời cảnh báo như vậy, họ tự nhiên không dám gây sự thêm.

Con trai hay gì đó, có quan trọng bằng mạng sống của mình?

Nhất là khi nhà họ Triệu không chỉ có một đứa con trai.

Lận Đình không ngu, dù anh hai không nói ra, cô cũng đoán được điểm mấu chốt.

Có điều, anh ấy không nói, cô cũng chỉ coi như không biết, chỉ không khỏi nhắc nhở một câu: “Thế giới bên ngoài đầy rẫy hỗn loạn, chị cả trông lại xinh đẹp, e rằng sẽ thu hút nhiều ánh mắt.”

Điều này cũng là nỗi lo của Lận Vĩ.

Những năm trước còn đỡ, nhưng hai năm gần đây, Lận Vĩ đã đi khắp cả nước, chứng kiến quá nhiều chuyện khó tin.

Những người phụ nữ xinh đẹp luôn là đối tượng của những ánh mắt đeo bám, vì thế trong những ngày này, chị cả luôn ở ẩn.

Nhưng... việc này chắc chắn không thể kéo dài mãi.

Nghe lo lắng của anh hai, trong lòng Lận Đình cũng không thể nào thảnh thơi, bởi cô rất rõ, cơn thảm họa này mới chỉ bắt đầu.

Sở dĩ cô dễ dàng chấp nhận thân phận đã lập gia đình, phần lớn cũng bởi vì Hoắc Tiếu là một quân nhân.

 

Hơn nữa may mắn thay... Hoắc Tiếu rất tốt.

Nghĩ đến đây, không còn cách nào khác, Lận Đình thở dài một hơi: “Nếu có gì không ổn hãy liên lạc với em.”

Lận Vĩ cong cong mắt đào hoa: “Đương nhiên... À, thư ký Vương đã chuẩn bị thử nghiệm nuôi thỏ rồi.”

Việc này Lận Đình luôn nhớ mãi, nghe nói liền vội vàng hỏi: “Thử nghiệm ở đại đội nào?”

Lận Vĩ nói: “Ở đại đội Hướng Dương, nhưng hiện tại vẫn chưa xác định nhà nào, phải đợi cho đến khi thỏ được chuyển về từ Hoa Thành.”

“Chỉ cần là đại đội Hướng Dương là tốt rồi...” Lận Đình nhẹ nhõm, sau đó lại nói: “Sau này cũng sẽ đến đại đội Thắng Lợi, đây là điều bí thư Vương đã hứa với em, nếu bố mẹ có hứng thú, lúc đó có thể đăng ký, bố biết chữ, có thể cố gắng làm người ghi điểm.”

Lận Vĩ cười: “Anh biết mà.”

Hai anh em bên này tán gẫu chuyện gia đình.

Còn Hồ Tú, mới ra khỏi nhà không lâu, đã bị người nhà quân nhân vây quanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà được chào đón như vậy, bởi vì họ đã bị anh chàng đẹp trai làm cho mê mẩn.

Không phải là chưa từng thấy người đàn ông đẹp trai, không nói đâu xa, đoàn trưởng Hoắc là một tấm gương sáng hiếm có.

Nhưng, Hoắc Tiếu trước mặt người ngoài rất nghiêm túc, đôi mắt và lông mày lạnh lùng, trông có vẻ khó gần.

Lận Vĩ lại khác, không chỉ vẻ ngoài có thể được mô tả là tinh tế, làn da còn trắng ngần, đôi mắt đào luôn mang theo nụ cười, nhìn thấy ai cũng làm tim họ đập nhanh, ai mà không muốn nhìn thêm vài lần.

Gặp Hồ Tú, tự nhiên không thể không hỏi han.

Hỏi chàng trai này làm nghề gì, bao nhiêu tuổi rồi, đã có đối tượng chưa...

Hồ Tú bị hàng loạt câu hỏi làm cho hoa cả mắt, cuối cùng cũng chỉ chọn mấy câu trả lời, kết thúc còn phần nào buồn cười: “...Tiểu Lận đến đây để thăm Đình Đình, cùng lắm thì bốn năm ngày là phải về, mọi người còn muốn làm mai nữa à?”

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.