Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 112: Chương 112



Trở lại phòng ngủ, Lận Đình không vội vã đi tắm rửa.

Thay vào đó, cô lấy quyển sổ ra từ túi xách, tiếp tục tổng kết bài giảng hôm nay.

“Còn phải chuẩn bị bài giảng à?” Thấy vợ lại nhuốm mệt mỏi giữa đôi mày, Hoắc Tiếu theo vào phòng không khỏi xót xa.

Lận Đình lắc đầu: “Ngày mai học sinh thi, không cần chuẩn bị.”

Nói xong, cô lấy từ trong sách ra một tấm phiếu máy may: “Còn nửa tháng nữa là sinh nhật mẹ rồi, em thấy bà gần đây rất thích làm thứ này, cứ mượn của người ta mãi cũng không tiện, nên em đã đổi lấy một tấm phiếu, anh xem khi nào đi mua về tặng mẹ làm quà sinh nhật.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Tiếu giật mình, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc chọn một món quà đặc biệt để tặng người thân trong sinh nhật.

Không, nói như vậy cũng không đúng, có lẽ hiện tại hầu hết mọi nhà cũng không có khái niệm này.

Những gia đình có chút điều kiện, ngày sinh nhật chỉ làm một bữa ăn ngon mà thôi.

Vậy mà vợ anh, chỉ vì mẹ thích, đã sẵn sàng bỏ công sức và tiền bạc.

Làm sao cô ấy có thể... làm sao cô ấy có thể, mỗi lần anh nghĩ rằng cô đã đủ tốt, mình may mắn khi lấy được cô, lại khiến anh cảm thấy hạnh phúc hơn?

Nghĩ đến đây, Hoắc Tiếu không thể không bước tới ôm lấy người vào lòng.

Lận Đình đang ngồi trên ghế, bất ngờ được ôm, có chút bối rối hỏi: “Sao vậy?”

Hoắc Tiếu không lên tiếng, nhưng lại siết chặt vòng tay mình thêm vài phần, như muốn hòa lẫn người trước mắt vào xương m.á.u của mình.

Thấy vậy, Lận Đình đã kịp phản ứng, nhẹ nhàng nghiêng người, ôm lấy người đàn ông, trong đó một tay còn nhẹ nhàng vỗ về lưng anh.

Không thể làm gì khác, ai bảo anh chàng đoàn trưởng Hoắc của cô hiếm khi làm nũng như thế này.

Thực ra, cô không thấy mình đã làm gì cả.

Mẹ chồng thật tốt, mọi chuyện đều là có qua có lại, phải không?

 

Lận Vĩ trở về nhà lúc hơn tám giờ tối.

Vì quá muộn, nên khi chồng ra mở cửa, Lận Đình đã vội vàng vén chăn xuống giường.

Vì quá vội, cô không may đã đá phải một chiếc dép dưới gầm giường.

Khi Hoắc Tiếu vào phòng ngủ gọi người, anh thấy vợ đang cúi người trên sàn, với tay tìm kiếm gì đó dưới gầm giường.

Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng vợ, Hoắc Tiếu toát mồ hôi lạnh: “Đình Đình, em đang lấy cái gì vậy?”

Lận Đình đã tìm thấy chiếc dép, cô đặt nó bên cạnh mình, rồi dựa vào tay chồng để đứng dậy: “Chiếc dép bị em đá vào gầm giường.”

Bàn tay to của Hoắc Tiếu vòng sau lưng vợ, vững vàng giữ cô đứng dậy, rồi không tán thành nói: “Lần sau có chuyện này hãy gọi anh, em làm anh hoảng hồn.”

Nghe vậy, Lận Đình không muốn giải thích mình không yếu đuối như anh nghĩ, đồng ý qua loa: “Được, em biết rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Giọng điệu đối phó đó... Hoắc Tiếu bất đắc dĩ, nhưng vẫn đưa người ra khỏi phòng ngủ.

“Anh hai, anh đã ăn chưa?” Khi thấy anh hai đang ngồi uống trà trên ghế sofa, Lận Đình quan tâm hỏi thăm.

Lận Vĩ cong mắt cười: “Ăn rồi, ăn ở trường quay rồi trở về.”

Câu nói đó có ý nghĩa sâu xa, mắt Lận Đình sáng lên, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh anh ấy: “Đạo diễn thấy anh phù hợp à.”

Lận Vĩ gật đầu.

Lận Đình hỏi: “Vậy anh nghĩ sao?”

Lận Vĩ xoa xoa cằm, đáp một câu không liên quan: “Ngày mai anh phải về quê rồi.”

“À...” Lận Đình có phần thất vọng.

Thấy em gái dễ lừa như vậy, Lận Vĩ giơ tay lên, bật cười nhẹ nhàng chạm vào trán cô: “Sao lại ngây thơ thế, anh cần về để bàn giao công việc mà, phía đoàn văn công cũng cần thời gian để xét duyệt chính trị, sợ rằng khi quay lại sẽ mất một tháng.”

Lận Đình đẩy tay anh trai ra: “Đã suy nghĩ kỹ chưa? Có lưu luyến công việc hiện tại không?”

Lận Vĩ tự tin vào bản thân: “Không có gì phải lưu luyến cả, dù sao anh cũng còn trẻ, dù có đi mấy năm vòng vèo thì cũng chỉ là quay lại làm công nhân mà thôi...”

Điều này đương nhiên không phải là vòng vèo! Đó chính là cơ hội trở thành ngôi sao! Có thể kiếm được rất nhiều tiền!

Người bình thường như Lận Đình trong lòng thầm la hét vài câu, lại hỏi: “Vậy anh cũng được tuyển đặc cách à?”

Nghe vậy, nghĩ lại ánh mắt lấp lánh của đạo diễn hôm nay khi quan sát mình từ trên xuống dưới, còn yêu cầu mình thử vài cảnh diễn, cũng đã khen ngợi mình có năng khiếu, Lận Vĩ cười gật đầu: “Anh của em... có vẻ như có năng khiếu bất ngờ.”

Điều này... thật không biết xấu hổ, Lận Đình lườm một cái, nhưng rồi nhanh chóng lại cảm thấy vui vẻ.

Khi anh trai cô chuyển tới đoàn văn công bên này, khoảng cách giữa họ từ ba bốn ngày sẽ được rút ngắn xuống chỉ còn hai giờ, việc gặp gỡ sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, cô vội vã hỏi: “Vé xe về đã mua chưa?”

Lận Vĩ: “...” Vừa rồi không phải còn không muốn anh ấy đi sao?

Sau khi Lận Vĩ rời đi, cuộc sống của Lận Đình trở lại bình yên.

Mỗi ngày ngoài việc đi học, cô còn dành thời gian bên cạnh gia đình.

Trước đây cô còn giúp đỡ làm việc nhà, nhưng từ khi cô mang thai, không chỉ mẹ chồng và chồng cô, mà cả cặp song sinh cũng bắt đầu cưng chiều cô như một vật dễ vỡ.

Lận Đình dở khóc dở cười, cô cũng thường xuyên ghi chép lại những khoảnh khắc ấm áp trong cuộc sống.

Khi cô và Hoắc Tiếu đã già, con cái cũng lớn khôn, việc lấy những ghi chép này ra để hồi tưởng sẽ là một điều tuyệt vời.

 

Xa xôi nghìn dặm, tại một nông trại đầy gió cát, Giang Khắc Tiên đang ngồi dưới ánh đèn dầu, cẩn thận xem những bức ảnh và đọc từng chữ từng chữ nhật ký được gửi đến sau biết bao nhiêu khúc khuỷu, cảm thấy một niềm vui khó tả.

Ông ấy thực sự không phải là người quá già, năm nay mới chỉ 58 tuổi.

Nhưng từ hai năm trước, ngoài những đứa con đã hy sinh trên chiến trường từ thuở nào, người con trai duy nhất của ông, Giang Tôn, cũng đã bị hại.

Cú sốc quá lớn khiến Giang Khắc Tiên không chỉ bạc đầu sớm, mà còn gầy đi trông thấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dẫu vậy, dù rơi vào bể khổ, đôi mắt sắc sảo của ông như có thể nhìn thấu lòng người vẫn không hề thay đổi.

Tựa như... cái lưng của ông, lúc nào cũng thẳng tắp.

Khi cấp dưới mạo hiểm đến gặp ông, thấy vẻ mặt của vị lão thủ trưởng cuối cùng cũng bừng lên nụ cười, lòng anh ta cũng vui mừng, không nhịn được phải cất lời khen ngợi: “Thủ trưởng, lúc đó giao con cho Hoắc Tiếu là quyết định đúng đắn.”

Thực tế, Hoắc Tiếu không phải người dưới trướng của lão thủ trưởng, mà chỉ là bạn học của con trai ông, Giang Tôn, hồi họ còn ở học viện quân sự.

Chỉ vì thằng bé Đổng Sính, mà hai người mới bất ngờ trở thành bạn bè, hơn nữa ít người biết đến mối quan hệ thân thiết giữa hai người.

Khi sắp lìa đời, Giang Tôn kiên quyết muốn gửi con cho Hoắc Tiếu nuôi nấng, vì tin tưởng vào nhân phẩm của người này.

Mặc dù ai cũng biết quyết định của Giang Tôn là đúng, vì chỉ cần giữ gìn cẩn thận, không ai có thể tìm ra tung tích của đứa trẻ.

Nhưng, do không quen biết sâu sắc, có thể trong một hai năm họ sẽ e ngại vị thế của lão thủ trưởng, không dám đối xử không tốt với hai đứa trẻ.

Nhưng nếu thời gian trôi qua?

Không phải vì họ độc ác, mà là vì không ai biết được kiếp nạn này sẽ kéo dài bao lâu.

Nếu có chuyện gì xảy ra...  Lão thủ trưởng sẽ mất hết dòng dõi.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.