Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 122: Chương 122



Sau khi chị gái đến, luôn cảm thấy mắc nợ mình, lại sợ khiến mình bị đồn thổi lung tung, ngoại trừ ra sau núi, hầu như chị gái chỉ ở trong nhà.

Mẹ chồng thương chị gái, đã nói riêng với Lận Đình mấy lần, nói là chị cả gần như làm hết mọi việc trong nhà.

Nghe Đình Đình nói xong, Lận Tương sửng sốt, chị ấy hoàn toàn không biết kế hoạch của em gái.

Lận Đình buồn cười: “Em còn muốn mua váy mới cho Bình Bình và Mỹ Mỹ đấy, chị làm mẹ, chẳng lẽ không đi theo để chọn kích cỡ?”

Thời này mua quần áo thường mua cỡ lớn hơn, đâu có ai mua đúng kích cỡ, trong lòng Lận Tương buồn cười: “Vậy được rồi, cùng đi nhé.”

Trong lòng chị ấy lại nghĩ, mấy ngày nay mình đổi được ít phiếu vải trong khu nhà ở gia đình, hẳn là đủ làm được hai bộ quần áo.

Tay nghề chị ấy không tệ, trong nhà em gái lại có may may, lần này ra ngoài vừa vặn có thể chọn hai miếng vải đẹp.

Trước khi về, sẽ may cho Đình Đình và thím mỗi người một bộ quần áo.

Sau khi ăn cơm xong, soạn bài giảng xong, Lận Đình ngồi trên giường, chân xếp bằng, bắt đầu tính toán tiền trong nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mới đi làm được hai tháng, chẳng dư dả bao nhiêu.

Có điều, từ tiền sính lễ khi kết hôn và phần hồi môn bố mẹ đưa cho, trừ đi số đã tiêu ở Thượng Hải, cô còn lại chưa đến ba trăm đồng.

Trong cái thời đại này, số tiền ấy tuy ít nhưng cũng đủ xây một căn nhà nhỏ ở nông thôn. Dĩ nhiên, không thể so sánh với khoản tiết kiệm của Hoắc Tiếu. Số tiền của cô chẳng thấm vào đâu so với một phần nhỏ trong số của anh.

Nói đến Hoắc Tiếu, anh thực sự là người tiết kiệm trong việc chi tiêu cho bản thân. Trước khi kết hôn, anh còn mặc những chiếc quần lót đã vá chằng vá đụp.

Cho nên mười năm qua, tiền lương cơ bản cộng thêm phụ cấp làm nhiệm vụ, tổng cộng anh có hơn bảy nghìn.

 

Đời sau có lẽ tiền lương của rất nhiều người không chỉ một chút như thế, nhưng bây giờ là năm 68, vào thập niên 70 - 80, hộ gia đình có mười nghìn đồng còn hiếm thấy, huống hồ là cuối thập niên 60?

Có lẽ tích góp thêm một hai năm nữa, đến năm 70, gia đình cô đã trở thành hộ gia đình mười ngàn rồi.

Song số tiền này cũng không dễ tích góp được.

Trên người Hoắc Tiếu có vết thương do đạn bắn, vết c.h.é.m thì nhiều hơn, đến mười chỗ, có thể tưởng tượng được số tiền lớn này là do anh dùng mạng để đổi về.

Lúc bà bầu đang cảm xúc dâng trào, thương chồng mình, thì chồng đẩy cửa phòng ngủ đi vào.

Lận Đình nước mắt lưng tròng đưa tay ra: “Ôm một cái.”

Hoắc Tiếu sợ hết hồn, vội vàng lao tới ôm lấy người, luôn miệng hỏi: “Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”

Lận Đình chôn mặt vào cổ chồng mình, giọng nức nở nói: “Không khó chịu, chỉ là thương anh kiếm tiền không dễ dàng.”

Nghe vậy, Hoắc Tiếu giật mình sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý thấy sổ tiết kiệm trên giường, vội vàng trấn an:

“Không có gì, hơn nữa, đi làm nhiệm vụ không phải là vì tiền, có quân nhân nào trên người không có vết thương chứ?”

Trong lòng có chút dở khóc dở cười, sau khi mang thai, cảm xúc của vợ thay đổi xoành xoạch, không ăn được thứ muốn ăn cũng khóc, hoa tàn cũng khóc, giống hệt trẻ con.

Nghĩ tới đây, anh nghiêng đầu hôn vợ một cái, bắt đầu chuyển sự chú ý của cô đi một cách thành thạo: “Cho em xem một thứ.”

Lận Đình lười biếng không muốn động đậy: “Thứ gì vậy?”

“Mẹ vừa đưa sổ tiết kiệm của mẹ cho anh.”

Nghe vậy, Lận Đình quả nhiên ngồi ngay ngắn dậy: “Đâu?”

Hoắc Tiếu từ trong túi lấy ra một quyển sổ, đặt vào tay vợ.

Lận Đình mở quyển sổ tiết kiệm nhỏ in chữ không kỳ hạn ra, lật đến trang cuối cùng.

Sau đó bị số trên sổ làm cho kinh ngạc.

Có đến 4.500 đồng!

“Không ngờ mẹ kiếm được nhiều thế?” Cho nên... lúc đó nguyên thân chỉ là lấy trộm tiền mặt trong nhà?

Hoắc Tiếu bị vợ chọc cười: “Lúc trước bố anh là hộ săn b.ắ.n lớn, trước khi gặp tai nạn trong núi, đã tích góp được chút gia sản, tay nghề đỡ đẻ của mẹ anh vang danh mười dặm tám thôn, cho nên kiếm không hề ít hơn công nhân, còn có mấy năm nay anh gửi về biếu mẹ, đều được mẹ tích góp lại.. Đúng rồi, tiền bán nhà ở quê cũng trong này.”

Lận Đình vẫn biết mẹ chồng không thiếu tiền, bình thường nhìn từ ăn uống cũng biết được việc này, nhưng không ngờ bà Hồ lại giàu có đến vậy.

Đương nhiên, Lận Đình cũng chỉ là cảm khái vài tiếng, rồi đẩy sổ tiết kiệm trở lại:

“Anh trả lại đi, đây là tiền tích góp cả đời của mẹ, hiện giờ mẹ không có công việc, cầm tiền trong người, trong lòng mới không lo lắng.”

Nghe vậy, Hoắc Tiếu cúi người hôn một cái lên môi vợ, mới dịu giọng nói: “Anh cũng nói vậy rồi, nhưng mẹ không vui, anh nghĩ, ít nữa nếu vừa ý căn nhà đó, chúng ta mua xong sẽ trả sổ lại cho mẹ.”

Lận Đình suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Nhà kia như thế nào? Bao nhiêu tiền?”

Hoắc Tiếu ngẫm nghĩ: “Chắc là hơn mấy nghìn, là loại nhà lầu hai tầng.”

“...Còn đắt hơn cả tứ hợp viện?”

Trên thực tế, đúng là không rẻ hơn bao nhiêu so với tứ hợp viện.

Hôm nay là Chủ nhật, cả nhà dậy sớm.

Lúc đến thành phố, họ đến bệnh viện kiểm tra trước, xác định đứa bé không vấn đề gì rồi mới đến tòa nhà bách hóa mua đồ.

Vì có bạn cũ ở đó, họ không tránh khỏi mua phải một số “hàng lỗi”.

 

Sau khi mua sắm xong xuôi, Lận Đình mời bạn cũ đến nhà hàng quốc doanh để thưởng thức một bữa ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi chào tạm biệt bạn cũ, cũng đã gần đến giờ hẹn xem nhà.

Vì chồng đã nói đó là một tòa nhà có cả sân nhỏ, Lận Đình đã sẵn sàng trong lòng.

Nhưng khi đứng trước ngôi nhà, cô vẫn không khỏi ngỡ ngàng.

Bởi lẽ bức tường bên ngoài ngôi nhà, mặc dù không lát gạch sứ mà chỉ đổ bằng xi măng, cũng không khác gì một biệt thự nhỏ của thời sau.

Không, vào thời điểm này, nên gọi là nhà Tây đi.

Điều khiến Lận Đình vui sướng nhất là con đường cạnh nhà Tây, thật không ngờ lại có hàng cây phượng vĩ xanh tươi mát rượi.

Thật là... đẹp quá!

Muốn mua quá đi!

Chỉ là... số tiền cô có trong túi, hơn mười nghìn, liệu đã đủ chưa?

Lận Tương cũng có suy nghĩ tương tự.

Chị ấy chưa bao giờ thấy ngôi nhà tư nhân nào hoành tráng như thế.

Phải tốn bao nhiêu tiền chứ?

Nghĩ vậy, trong lúc người của sở quản lý nhà đi mở khóa, chị ấy vội vàng tiến lại gần, thì thầm bên tai em gái: “Chị có vài trăm, đưa em dùng trước nhé.”

Nghe vậy, Lận Đình theo bản năng muốn từ chối.

Nhưng lời đã đến miệng lại nuốt trở vào, dù sao chị gái cũng là có lòng, thế là cô thì thầm: “Chưa chắc đã mua, cứ nghe giá đã.”

Lận Tương gật đầu tán thành, vừa định nói gì đó thì thấy người của sở quản lý nhà vẫy gọi, liền vội vàng im lặng.

“Đoàn trưởng Hoắc, thực ra căn nhà này ban đầu không phải để bán, không tin lát nữa anh ra ngoài xem xung quanh hàng xóm, hầu hết đều đã bị chính phủ thu hồi...”

   

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.