Nhưng cô thật không ngờ, đối phương càng ngày càng cuồng loạn, coi mọi người xung quanh như kẻ thù.
Vì vậy, Lận Đình liền đứng ra bảo vệ chị gái, lạnh lùng đáp trả: “Cô mù à! Sao cứ thấy người là cắn, không thấy chị tôi đang đẩy xe cho con à?”
Trong khoảnh khắc đó, cả Hồ Tú và Hoắc Tiếu chưa bao giờ thấy con dâu / vợ chửi ai, đều không kịp tức giận, tất cả đều tò mò nhìn người.
Còn Lận Tương thì không mấy ngạc nhiên, thậm chí chị ấy cảm thấy Đình Đình lúc này mới thực sự giống em gái trong ký ức của mình, hai chị em họ trước kia cãi nhau cũng rất kịch liệt.
Còn Lưu Văn Diễm thì ngây người ra.
Suốt những ngày này, dù cô ta có làm ra vẻ khó chịu thế nào, Lận Đình cũng không bận tâm, bây giờ lại dám mắng mình mù? Mắng mình cắn người?
Phải rồi, cô ta vừa nói gì ấy nhỉ... Con?
Nghĩ đến đây, Lưu Văn Diễm thậm chí không còn giận dữ nữa, theo bản năng quay lại nhìn chiếc xe đẩy trẻ em.
Lúc này cô ta mới phát hiện ra, bên trong thực sự có một đứa trẻ.
Có con, có nghĩa là đã từng kết hôn.
Nghĩ rõ điểm ấy, Lưu Văn Diễm cũng không màng đến chuyện chửi nhau với Lận Đình nữa, dù sao lúc này có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Đương nhiên, cô ta càng không có khái niệm nói xin lỗi, cho nên sau khi liếc mắt nhìn hai chị em một cái, trong lòng nghĩ người đâu đáng ghét lại còn xinh đẹp như vậy, cô ta đi đến bên cạnh Tào Văn Trạch: “Anh đi đâu? Em tìm anh lâu lắm rồi đấy.”
Lận Đình: “...”
Lận Đình cả người đã xù lông, chỉ đợi lao vào chiến đấu, không ngờ Lưu Văn Diễm lại cứ thế bỏ qua.
Đúng rồi, cô ta còn thay đổi sách lược, lúc trước nói chuyện cao cao tại thượng, đến hôm nay lại ảm đạm thê lương, giọng y như oán phụ.
Người không biết còn tưởng trại trưởng Tào thật sự có quan hệ gì với cô ta.
Có lẽ trại trưởng Tào sắp nổi khùng rồi.
Lận Đình vừa nghxi vậy, chỉ thấy Tào Văn Trạch mặt xanh mét, đưa Miêu Miêu trong lòng cho Hồ Tú rồi nói:
“Thím ơi, cháu không ăn cơm tối đâu.” Sau đó anh ta xách theo cái bọc nhanh chóng rời đi.
Thấy thế, Lưu Văn Diễm buồn bực dậm chân, nhưng vẫn đi theo.
Hoắc Tiếu thu lại ánh nhìn khỏi Tào Văn Trạch ở phía xa, nhìn về phía mẹ và vợ:
“Con đưa hai người về rồi đến xem cậu ta một chút.”
Nghe vậy, Hồ Tú trong lòng liên tục niệm Phật: “Đi đi, thằng nhỏ Tiểu Tào cũng đáng thương, an ủi nó tí đi, sợ nó nghĩ quẩn.”
Lúc này, Tào Văn Trạch thực sự có chút không thể suy nghĩ thông suốt.
Tâm trí anh ta phải chịu áp lực bấy lâu nay, lúc này đang không ngừng la hét, đòi một trận lưới tan cá chết.
Khi phát hiện ra Lưu Văn Diễm vẫn theo sát phía sau, anh ta càng tức giận đến nỗi nhấc chân chạy đi.
Chạy một mạch suốt một giờ đồng hồ.
Áp lực trong lòng anh ta mới dịu xuống một chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi mệt mỏi trở về ký túc xá, vừa suy nghĩ về những gì phải làm sau này, anh ta bắt gặp đoàn trưởng Hoắc ngay trong ký túc.
Tào Văn Trạch dừng lại ở cửa vài giây trước khi bước vào: “Đoàn trưởng.”
Thấy cả người anh ta như dội nước, Hoắc Tiếu nhướng mày: “Nói chuyện chút được không?”
Tào Văn Trạch im lặng một lát, cuối cùng cũng gật đầu.
Đây là sự đối đầu tiêu cực... Hoắc Tiếu có chút bất lực nhưng cũng hiểu được khó khăn của đối phương.
Nếu chuyện này xảy ra với mình, e là anh không có sự kiên nhẫn như Tào Văn Trạch.
Nghĩ vậy, Hoắc Tiếu thẳng thắn đi vào vấn đề: “Đừng hành động bốc đồng, dù người đó có thật sự bị cậu lật đổ hay không, sự nghiệp của cậu cũng coi như chấm hết. Nếu cậu tin tôi, hãy đợi thêm một chút, tôi sẽ tìm người điều cậu đi.”
Nghe vậy, Tào Văn Trạch mím môi, muốn phản bác rằng mình không có ý định gì.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ của đoàn trưởng, anh ta không thể nói nên lời.
Thực tế, anh ta đang có ý định gửi thư tố cáo ẩn danh đến cấp trên.
Như anh ta từng nói, chính ủy Lưu khéo léo làm việc không để lại dấu vết, nhưng bà vợ kiêu kỳ của ông ta, Văn Tuệ, đã quen với việc cao cao tại thượng, còn làm nhiều việc không sạch sẽ.
Những tháng qua, anh ta cố tình theo dõi, thực sự đã tìm được không ít bằng chứng.
Chỉ cần gửi chúng đi, chính ủy Lưu e rằng sẽ phải giáng cấp không ít, có thể còn bị kéo xuống tận cùng.
Nhưng dù sao chính ủy Lưu cũng từng là người hùng, công tác của ông ta cũng không có sai sót gì nghiêm trọng.
Hơn nữa, là một người lính, nếu thật sự gửi đơn tố cáo, Tào Văn Trạch cảm thấy lòng mình khó qua, như mang cảm giác phản bội đồng đội.
Vì thế, trước đó Tào Văn Trạch thật sự không muốn đi đến bước này.
Nghĩ tới đây, anh ta lau mặt rồi nói: “Đoàn trưởng, không phải tôi không tin tưởng anh, mà tôi thật sự không thể rời đi.”
Tháng trước anh ta đã nộp đơn xin điều chuyển đến một đơn vị khác, nhưng cuối cùng vẫn bị chính ủy Lưu gửi trả lại.
Giây phút đó, Tào Văn Trạch hoàn toàn hiểu rằng, lời của chính ủy Lưu về việc kiểm soát con gái, chỉ là vài lời nói suông mà thôi.
Ông ta chỉ là đang trả thù cho việc trước đó không được tôn trọng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông ta đang muốn đánh gãy lưng mình, chỉ để lại cho mình hai lựa chọn.
Hoặc là xuất ngũ về nhà, hoặc là ngoan ngoãn khuất phục và cưới Lưu Văn Diễm.
Vì sự việc này, vì đã suy nghĩ kỹ lưỡng về những điểm then chốt, những ngày qua, Tào Văn Trạch luôn căng thẳng tột độ.
Đúng khi anh ta cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi, Lưu Văn Diễm lại xuất hiện, bừa bãi vu khống người khác.
Chuyện hôm nay giống như là chiếc rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà, như một mồi lửa khiến Tào Văn Trạch bùng nổ.
Đi không được, trốn cũng không xong.
Vậy thì thà rằng buông tay một phen, anh ta thật sự không chịu nổi những ngày tháng như thế này nữa.
Nghĩ vậy, cơn tức giận lại một lần nữa hiện rõ trên khuôn mặt Tào Văn Trạch.
Thấy vậy, Hoắc Tiếu đứng dậy, vỗ vai anh ta, an ủi một lần nữa: “Tôi nói có thể điều cậu đi là có thể, chậm nhất nửa tháng, sẽ có lệnh điều chuyển.”
Anh xen vào việc này cũng bởi vì không thể chấp nhận cách làm của chính ủy Lưu, mà Tiểu Tào là binh sĩ dưới quyền anh, anh không thể chỉ đứng nhìn.
Ban đầu anh không định nói ra điều này, dù sao anh sẵn lòng giúp đỡ là một chuyện, nhưng đối mặt và chọc giận chính ủy Lưu lại là chuyện khác.
Tào Văn Trạch không phải là kẻ ngốc, anh ta nhanh chóng nhận ra đoàn trưởng có lẽ đã sớm lên kế hoạch điều chuyển công tác của mình, cũng hiểu rõ nỗi lo lắng mà mình luôn giấu kín.
Trong khoảnh khắc ấy, anh ta không thể nói nên lời về cảm giác trong lòng mình, mãi một lúc sau mới khàn giọng hỏi: “Khi nào?”
Hoắc Tiếu đáp: “Từ lúc cậu nộp đơn xin điều chuyển.”
Tào Văn Trạch hỏi: “Đoàn trưởng có biết... bên lữ trưởng sẽ không đồng ý không?”