Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 155: Chương 155



“Em cũng chưa ngủ à?”

Trong bóng tối mờ mịt, giọng nữ thì thầm vang lên khiến Lận Đình giật mình.

Nhận ra đó là chị dâu Vấn Lan, cô vừa ôm n.g.ự.c vừa trách nhẹ: “Chị làm em sợ c.h.ế.t khiếp.”

Đường Vấn Lan vội tiến lại gần: “Xin lỗi, xin lỗi, em không sao chứ?”

Lận Đình lắc đầu, nghĩ rằng trong bóng tối, đối phương có lẽ không nhìn rõ nên nói thêm: “Không sao, sao chị chưa ngủ?”

“Ngủ sao nổi, lòng chị như lửa đốt.” Vừa nói, Đường Vấn Lan vừa “bốp! bốp!” đập mấy con muỗi, rồi vừa đung đưa tránh muỗi đốt vừa nhỏ giọng hỏi: “Đoàn trưởng Hoắc nhà em có tiết lộ gì không?”

Lận Đình cũng đung đưa theo: “Không, không nói gì thì tốt, đỡ lo hơn.”

Nghe vậy, Đường Vấn Lan nghĩ một chút rồi gật gù: “Cũng đúng...”

Hai người trò chuyện thêm vài câu, Lận Đình sắp không chịu nổi: “Không được rồi, chị, em vào trước đây, muỗi này cắn c.h.ế.t người.”

“Bốp! Bốp! Hầy... Chị cũng vậy...”

Hoắc Tiếu một đêm không về.

Mãi đến hơn 5 giờ sáng mới về nhà.

Lận Đình vừa chợp mắt chưa được bao lâu, nhưng trong lòng còn vướng bận nên chỉ cần một tiếng động nhẹ bên cạnh là cô lập tức tỉnh dậy.

Thấy vậy, Hoắc Tiếu liền kéo cô vào lòng, vuốt ve lưng cô: “Ngủ đi, không sao rồi, người đã bị đội bảo vệ bắt đi rồi.”

“Chỉ... bị bắt đi thôi sao?” Lận Đình có chút ngơ ngác, chuyện này khác hẳn những gì cô tưởng tượng. Ngoài tiếng động cơ vào lúc một hai giờ sáng, không có gì khác.

Hoắc Tiếu thở dài: “Em nghĩ gì thế? Chuyện này làm d.a.o động quân tâm, không thể làm rùm beng được.” Đây cũng là lý do họ hành động vào ban đêm.

Lận Đình hiểu lý do, dù sao cấp bậc của chính ủy lữ đoàn cũng không thấp, chỉ là cô không ngờ mọi việc lại đơn giản như vậy: “Vậy công khai tội danh thì sao?”

“Sẽ công khai, nhưng không phải bây giờ. Đợi ra tòa án quân sự, có bản án chính thức, rồi mới thông báo toàn quân.”

“Vậy... chính ủy Lưu... ông ta...”

 

Hiểu vợ đang lo lắng điều gì, Hoắc Tiếu nghiêm giọng: “Theo lý, tù chung thân là mức phạt thấp nhất.”

Có nghĩa là, cũng có thể bị xử bắn, lỗi của ông ta không hề nhỏ.

Nghĩ đến đây, Lận Đình không hỏi thêm, chỉ đưa tay ra sau lưng chồng, vỗ nhẹ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Tiếu trong lòng cảm thấy xót xa, ôm chặt vợ hơn.

Anh không phải thương cảm cho chính ủy Lưu, mà nghĩ đến sự phẫn nộ khi bị đội bảo vệ trói tay, đến sự suy sụp khi hàng loạt tội danh đổ xuống, cùng là quân nhân, không thể không thấy phức tạp trong lòng.

Vẫn là... quá tham lam.

Nghĩ đến đây, Hoắc Tiếu quay sang hôn vợ, hiếm hoi ngập ngừng hỏi: “Nếu sau này... anh... ừm...”

Lận Đình rời khỏi vòng tay chồng, nheo mắt nhìn anh, tay vẫn đặt bên eo, nhẹ nhàng hỏi: “Anh vừa định nói gì?”

Hoắc Tiếu: “...”

Cảm nhận bàn tay vợ đặt bên eo, đang chuẩn bị ra đòn, Hoắc Tiếu cảm thấy nếu mình nói sai một chữ, chắc chắn sẽ bị véo một trận.

Thế là đoàn trưởng Hoắc ngoài mặt oai phong, trong lòng lại yếu đuối: “Không có gì, ý anh là, sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau, cùng nhau đến già.”

“Ha ha... Biết vậy là tốt.” Lận Đình bị chồng chọc cười, xoa xoa chỗ vừa bị véo, rồi hỏi: “Chị dâu Văn Tuệ đâu?”

Nhắc đến người này, Hoắc Tiếu cau mày: “Đang khóc lóc đòi đăng báo ly hôn, cắt đứt quan hệ.”

Lận Đình: “Có thành công không?”

Hoắc Tiếu lắc đầu: “Không, riêng Văn Tuệ đã nhận không ít lợi ích sau lưng chính ủy Lưu, chứng cứ Tào Văn Trạch đưa lên rất có giá trị, bà ta không thoát được.”

Nói đến đây, không đợi vợ hỏi tiếp, anh nói tiếp: “Lưu Văn Diễm và em trai Lưu Văn Vận nếu đăng báo cắt đứt quan hệ, chắc sẽ giữ được.”

Còn chuyện chính ủy Lưu bị bắt đi, nhờ lữ trưởng Vệ giúp điều Lưu Văn Vận từ chiến trường về và sắp xếp cho anh ta giải ngũ, anh không nói ra.

Vì hiểu rõ lữ trưởng Vệ, ông ấy sẽ đồng ý.

Không chỉ lữ trưởng Vệ, mà ngay cả sư trưởng cũng sẽ không có ý kiến.

Đã từng cùng sống chết, lưng dựa lưng, đó là tình cảm sâu đậm.

“Thế còn Phòng Thủy Căn?” Lận Đình lại hỏi.

Nhắc đến người này, Hoắc Tiếu không giấu nổi sự ghê tởm, chính ủy Lưu dù bị bắt vẫn nhanh chóng bình tĩnh, kịp thời tìm đường lui cho con cái.

Còn Phòng Thủy Căn, chỉ cần không thừa nhận mình sai khiến Phòng Nghệ Linh, cùng lắm là bị nhốt vài ngày.

Nhưng khi thấy chính ủy Lưu bị bắt, nghĩ mình sẽ bị liên lụy, anh ta liền đổ hết tội lên chính ủy Lưu, nói mình chỉ là phó tham mưu trưởng nhỏ bé, không dám phản kháng.

Đồng thời còn không quên kể công, nói mình chỉ muốn kéo dài thời gian với chính ủy Lưu, không muốn hại đồng đội, nên mới giao việc cho con gái mười tuổi.

Nhưng ai mà không biết sự thật là gì? Về một mặt nào đó, hành động của Phòng Thủy Căn tương đương với việc bán đứng đồng đội, là điều cấm kỵ của quân nhân.

Lữ trưởng Vệ vốn đã không vui, lập tức đen mặt ra lệnh giam cầm anh ta.

“…Anh ta không đợi được chuyển ngành đâu, vài ngày nữa sẽ bị khai trừ quân tịch.”

Nghe xong lời chồng thuật lại, Lận Đình cảm thấy lòng nặng trĩu.

Quê của vợ chồng Phòng Thủy Căn cách Thiên Kinh ngàn dặm, đến lúc đó Nghệ Linh sẽ ra sao?

Nghĩ đến đây, Lận Đình mím môi: “Em sẽ nói chuyện với Nghệ Linh sau.”

“Yên tâm đi, anh đã cho người theo dõi rồi, em ngủ một chút đi, còn sớm mà.”

“Vậy thì tốt…”

Phòng Nghệ Linh, người mà Lận Đình lo lắng, thực sự không ổn.

Cô bé còn quá nhỏ, chưa hiểu rằng thế giới này không phải chỉ có đúng và sai.

Dù không cảm thấy mình sai, dù ông Hoàng không cho về, nói rằng cha làm sai nên mới bị trừng phạt.

Nhưng Phòng Nghệ Linh vẫn không thể không tự trách, nên mới lén lút trở về.

 

Rồi, khi mẹ cô bé mặt mày u ám hỏi có phải đã tố cáo hay không, cô bé vốn lanh lợi cũng vì áy náy mà thật thà nhận lỗi.

Điều làm Phòng Nghệ Linh bất ngờ là, cô bé tưởng mình sẽ bị đánh một trận, đã sẵn sàng không trốn.

Nhưng mẹ chỉ nhìn cô bằng ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.

Sau đó, khi Phòng Nghệ Linh sợ hãi bắt đầu khóc lớn, cô bé nghe thấy mẹ nói: “Cha mày trước đây đã nói rồi, mày không nghe lời sẽ bị bỏ rơi.”

Đinh Phi Yến thật sự phát điên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù chồng chuyển ngành, vẫn có thể vào nhà máy làm một chức nhỏ.

Nhưng lúc này, mọi thứ đều mất hết, họ chỉ còn cách về quê trồng trọt.

Bao nhiêu năm làm phu nhân quan chức, sao Đinh Phi Yến không thể phát điên cho được.

Dù biết rõ chuyện này không liên quan nhiều đến Nghệ Linh, nhưng chẳng lẽ cô ta không thể tìm một đối tượng để trút giận sao?

Hơn nữa, vị trí của chồng cô ta cũng không giữ được, ai còn quan tâm đến danh tiếng? Dù sao thì cô ta cũng muốn vứt bỏ con gái từ lâu rồi.

Đặc biệt là đứa con vô dụng này lại dám phản bội, cô ta căm ghét nó đến tận xương tủy, không vứt đi thì chẳng lẽ mang về quê?

Dù sao thì mặt con bé cũng xấu, lớn lên cũng chẳng kiếm được mấy tiền sính lễ, chi bằng vứt nó trước khi chồng ra tù, để Thủy Căn vui lòng.

Phòng Nghệ Linh trợn to mắt, không tin nổi nhìn mẹ mình.

Khi chắc chắn mẹ mình nói thật, không giống như những lần trước chỉ để hù dọa, ánh mắt cô bé dần trở nên u ám.

Phòng Nghệ Linh không biết mình sẽ bị vứt bỏ ở đâu.

Nhưng cô bé cảm thấy mình đã gây hại cho cha, phải chuộc tội.

Vì vậy, lần này cô bé không chạy nữa.

Cô bé im lặng đi theo mẹ ra khỏi trại...

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.