Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 163: Chương 163



Thế nên, Mã Tuấn tự tin đến mức thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt Lận Tương.

Nhưng hắn cũng không dám làm quá, mỗi lần chỉ nói vài câu mập mờ.

Cho đến hơn nửa tháng trước, sau mấy tháng cố gắng không được hồi đáp, lại bị nhiều người chê cười là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, hắn bực mình uống vài chén rượu.

Nhân lúc tan ca, hắn chặn cửa nhà máy thép gây náo loạn.

Nếu là người bình thường, có lẽ đã bị dính líu vào, dù sao chuyện này, tính kỹ ra luôn là phụ nữ thiệt thòi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng tình huống của Lận Tương khác, vì chị ấy có một cô em gái giỏi giang, không nói đến phó xưởng trưởng, ngay cả xưởng trưởng cũng đặc biệt quan tâm đôi chút.

Vì vậy, chuyện chưa kịp làm lớn thì đã được bảo vệ theo chỉ thị của lãnh đạo mời đi đồn cảnh sát.

Tạ Hạo chính là trưởng đồn cảnh sát này, qua lại vài lần, hai bên trở nên quen thuộc.

“...Đồng chí Tạ có một vết sẹo trên mặt, trông khá dữ, lúc đầu chị cũng khá sợ, nhưng sau khi tiếp xúc, phát hiện ra anh ấy rất tốt, khi Mã Tuấn bị tạm giam 15 ngày, lo lắng nhà họ Mã làm loạn, anh ấy còn đích thân đến nhà họ Mã để thuyết phục, đến mấy lần liền.”

Lận Đình: “...” Nghĩ cũng biết “thuyết phục” này chắc chắn là vừa dọa vừa nạt: “Thế hôm nay anh ấy đến...?”

Lận Tương đắp chăn kín chân cho em gái, còn đặt hai bình nước nóng cạnh chân để sưởi, rồi mới trả lời: “Họ Mã hôm qua vừa ra, đồng chí Tạ nói dạo này sẽ qua thăm thường xuyên, để đề phòng hắn không từ bỏ ý định.”

“Anh ấy thật là... người tốt đấy.” Giọng Lận Đình có chút sâu xa.

Lận Tương hoàn toàn không nhận ra, cảm thán: “Đúng vậy, trên đời vẫn còn nhiều người tốt.”

Lận Đình: “Đồng chí Tạ không còn trẻ nữa, chưa kết hôn sao?”

Lận Tương nhìn em gái với vẻ ngạc nhiên: “Thím Lan bên cạnh có nói một chút, hình như vợ đồng chí Tạ đã mất, nhưng cụ thể thì chị không hỏi. Nhỡ đâu nhắc đến chuyện buồn của người ta thì không hay.”

 

Lận Đình: “...”

Hoắc Tiếu và Hồ Tú về sớm hơn dự kiến.

Họ về nhà vào khoảng hơn ba giờ chiều, đã dọn dẹp gọn gàng.

Có điều, họ cũng không vội đi, ăn tối xong mới rời đi.

Lúc chia tay, Lận Tương tiễn em gái ra đến ngoài ngõ, dặn dò không ngừng: khi sinh con nhất định phải báo cho chị.

Lận Đình hứa hẹn, vì không chỉ chị cả lo lắng mà lần đầu sinh con cô cũng căng thẳng. Có người nhà bên cạnh, cảm giác khác hẳn.

Nhưng đến lúc thực sự sinh, hỗn loạn đến mức cô không thể nghĩ được nhiều.

Sáng hôm sau, Lận Đình vừa ăn sáng xong thì nước ối đã vỡ.

Trong khoảnh khắc ấy, dù đã chuẩn bị tâm lý, cô vẫn bàng hoàng.

Hoắc Tiếu ngồi bên cạnh cũng không khá hơn, tay run lẩy bẩy.

Đến lúc quan trọng, bà đỡ dày dặn kinh nghiệm Hồ Tú ra tay, bà đánh mạnh vào vai con trai: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau thay quần sạch cho Đình Đình rồi đưa đi bệnh viện!”

Vai Hoắc Tiếu bị đánh đau, nhưng anh vẫn chưa thấy đủ, lại xoa mặt mạnh, hít thở sâu rồi cẩn thận bế vợ vào phòng ngủ.

Quả Quả và Miêu Miêu không hiểu chuyện gì, nhưng theo bản năng cảm thấy bất an, liền nhảy xuống ghế tìm mẹ.

Hồ Tú nhanh tay kéo lại: “Mấy cục cưng, mẹ sắp sinh rồi, không được làm phiền.”

Bà định tối đưa cặp song sinh đến nhà Lận Tương ở vài ngày, không ngờ lại sinh sớm, đành dẫn theo.

Nghĩ vậy, Hồ Tú không chần chừ, tắt bếp, đóng cửa sổ, rồi vội vã lấy gói đồ đã chuẩn bị sẵn...

Ngôi nhà nhỏ gần bệnh viện Bà mẹ Trẻ em Thành phố, lái xe chỉ mất mười mấy phút.

Khi Lận Đình được đặt lên giường bệnh để kiểm tra, chỉ mới qua hai mươi mấy phút.

Lúc này Lận Đình đã cảm thấy rất khó chịu, cơn đau dữ dội khiến trán cô đổ mồ hôi.

Hoắc Tiếu rất xót xa, vừa giúp cô lau mồ hôi vừa thì thầm an ủi, lặp đi lặp lại chỉ mấy câu: “Chỉ sinh lần này thôi, lần sau không sinh nữa.”

Lúc này, Lận Đình nào còn nghĩ đến chuyện sinh thêm hay không, cô đau đến mức không muốn nói.

Chỉ nhớ lời mẹ chồng dặn, phải tiết kiệm sức lực.

Cuối cùng, Hồ Tú không chịu nổi con trai, tiến lên kéo người: “Được rồi, con im lặng đi, để Đình Đình yên tĩnh.”

Hoắc Tiếu lập tức im lặng, nhưng không muốn rời đi, vẫn ngồi bên cạnh giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ.

Thấy môi con trai trắng bệch không kém con dâu, Hồ Tú mở miệng, dù có chút ghét bỏ nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ trao đổi với bác sĩ.

Biết tạm thời chưa thể sinh, cũng không ngạc nhiên, ít ai vỡ ối mà sinh ngay được.

Nhưng con dâu đau đớn liên tục như vậy, chắc cũng không lâu nữa.

Nghĩ vậy, Hồ Tú gọi con trai, dẫn cặp sinh đôi ra ngoài gọi điện.

Chuyện đột ngột, không mang theo đồ ăn, nhà ăn bệnh viện lại không có gì ngon, phải nhờ chị họ gửi ít súp cho con dâu.

Hồ Tú quả là rất có kinh nghiệm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi bà tìm được bưu điện gọi điện xong, trở về thì Lận Đình đã được đẩy vào phòng sinh.

 

Cùng sinh còn có hai gia đình khác.

Chỉ có Hoắc Tiếu đứng nghiêm trước cửa phòng sinh, vai mang cái túi lớn.

Thấy vậy, Hồ Tú tiến lên nhận lấy túi, dẫn cặp sinh đôi ngồi chờ trên ghế hành lang.

Về phần con trai, bà không khuyên, phụ nữ sinh con không dễ dàng, đứng một lúc có sao đâu?

Không ngờ rằng hành động của bà lại bị người khác hiểu lầm theo cách khác.

Một phụ nữ trung niên bên cạnh cười hỏi: “Chị ơi, chị là mẹ của sản phụ đúng không?”

Hồ Tú thích người ta khen ngợi mối quan hệ tốt đẹp giữa bà và con dâu, luôn tự hào mỗi khi nghe. Tuy nhiên, lúc này bà đang lo lắng, trong đầu chỉ nghĩ đến việc có nên bàn bạc với bác sĩ để vào trong trông nom không.

Không có tâm trạng để trả lời người lạ, bà chỉ cười và gật đầu.

Người phụ nữ trung niên thấy vậy, nghĩ rằng chị này khá ngượng ngùng, liền nhiệt tình nói thêm: “Tôi thấy con gái con rể chị đẹp, chắc chắn đứa trẻ sinh ra sẽ xinh xắn. Khi bé ra đời, phải trông coi kỹ lưỡng.”

Nghe vậy, Hồ Tú ngạc nhiên nhìn: “Ý của chị là...?”

Người phụ nữ trung niên ghé sát, thì thầm bí mật: “Nửa tháng trước, bệnh viện này bị mất trộm một bé trai, đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Mẹ đứa bé khóc đến mù cả mắt.”

“Còn có chuyện này sao?” Hồ Tú ôm ngực, là người mẹ, bà không thể chịu nổi những bi kịch như vậy.

Người phụ nữ thấy bà kinh ngạc, tưởng bà không tin, liền lớn giọng hơn: “Thật đấy, không lừa chị đâu, cả khu này đều biết. Nhà tôi hôm nay có sáu người đi cùng để canh chừng đứa bé.”

Trước đây, bà chỉ đỡ đẻ trong làng, chưa bao giờ thấy trộm trẻ con. Hồ Tú cảm ơn rối rít, cảm thán trên đời có đủ loại chuyện, không ngờ lại có kẻ vô lương tâm như thế.

Một bà cụ khác thì bĩu môi: “Lo lắng cái gì? Bà già này vừa nhìn đã biết cái bụng tròn thế kia là sinh con gái, ai mà thèm trộm?”

Nghe vậy, người phụ nữ trung niên xấu hổ vô cùng, mình chỉ có ý tốt mà bây giờ lại...

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.