Nếu là người lớn, anh ấy có thể giả ngốc để qua chuyện.
Nhưng với một đứa trẻ, Lận Vĩ liền kéo khẩu trang xuống, cúi người nháy mắt: “Chào em, đồng chí nhỏ, anh là Lận Vĩ.”
Đôi mắt của Tạ Giai Giai sáng rực lên, đôi chân nhỏ nhảy cẫng vì vui sướng: “Ồ! Bố ơi, đúng là anh Lận Vĩ! Con gặp Vệ Triết ngoài đời rồi!”
Tạ Hạo nhắc: “Gọi là chú Lận Vĩ.” Phải xưng hô đúng bậc.
Tạ Giai Giai ngẩn người, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn khuôn mặt rạng ngời của Lận Vĩ, rồi mới ngờ vực quay sang hỏi bố: “Bà nội nói ai trông già như bố thì gọi là chú, người đẹp thì gọi là anh.”
Nghe vậy, nghĩ đến bà mẹ không mấy đáng tin của mình, Tạ Hạo đau đầu. Hơn nữa, anh ấy mới 32 tuổi, không già!
Lận Vĩ bị chọc cười, anh ấy xoa đầu cô bé, rồi đứng thẳng nhìn sang người đàn ông đối diện, đầy ẩn ý: “Gọi là anh... cũng được.”
Cả hai đều không phải kẻ ngốc, Tạ Hạo nghe ra ý đối địch trong lời của Lận Vĩ.
Anh ấy thật sự có cảm tình với Lận Tương, nhưng chưa thổ lộ vì nhận thấy chị ấy chưa muốn yêu đương.
Dù vậy, Tạ Hạo không vội, vì anh ấy đã trao đổi với con gái và bố mẹ, rằng mình thích một nữ đồng chí rất tốt. Sau khi nhận được sự ủng hộ của gia đình, anh ấy cũng chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chinh phục lâu dài.
Giờ đây, việc được gọi là “dượng cả” từ miệng Quả Quả đã là một niềm vui lớn, ít nhất, anh ấy biết em gái được Lận Tương quý nhất không phản đối.
Vì vậy, Tạ Hạo tỏ ra không hề bận tâm chút địch ý này, thậm chí còn thân thiện hỏi: “Nhà của Lận Đình có ở gần đây không?”
Lận Vĩ còn chưa kịp trả lời thì Quả Quả đã bị kéo áo lên, hai chân lơ lửng trên không, cậu bé chỉ tay về phía sau: “Nhà cháu ở đằng kia.”
Tạ Hạo: “...”
Lận Vĩ: “...”
“Ồ! Nhà anh Lận Vĩ ở đó à? Nhà chị cũng ở đó! Chị là Tạ Giai Giai, em trai tên gì? Có muốn sang nhà chị chơi không?” Tạ Giai Giai phấn khích tiến lại nắm tay Quả Quả, cố gắng nuốt lại câu “Để mai chị qua nhà em chơi nhé.”
Có điều, cả Lận Vĩ và Tạ Hạo đều hiểu rõ ý tứ của cô bé.
Lúc này, cả hai người đàn ông đều có cảm xúc phức tạp.
Tạ Hạo không ngờ con gái mình, Giai Giai, lại trở thành “trợ thủ” trên con đường theo đuổi vợ của mình, nhưng rõ ràng cô bé bị “nam sắc” làm cho mê muội, khiến anh ấy không biết nên vui hay buồn.
Còn Lận Vĩ, khi nghe Giai Giai gọi mình là anh và gọi Quả Quả là em trai, cảm thấy như tự mình gây rắc rối. Cuối cùng, anh ấy hắng giọng: “Giai Giai, hãy gọi anh là chú nhé.”
Tạ Giai Giai ngoan ngoãn đáp: “Dạ vâng, chú Lận Vĩ. Cháu đã hẹn với Quả Quả rồi, hôm nay sẽ đến nhà cháu trước, ngày mai đến nhà chú. À, cháu có thể dẫn bà nội đi cùng không? Bà nội cháu rất rất thích chú.”
Lận Vĩ đặt Quả Quả xuống đất, liếc nhìn cậu bé một lúc cho đến khi cậu bé ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, rồi mới quay sang cô bé, mỉm cười nói: “Hôm nay muộn quá rồi, chú không tiện đến tay không, để hôm khác nhé?”
Tạ Giai Giai vốn tính tình hoạt bát, cũng có chút lanh lợi, nhưng dù sao mới 9 tuổi, chưa hiểu hết sự đời. Nghe xong, cô bé liền quay sang nhìn bố mình.
Tạ Hạo vỗ nhẹ lên đầu con gái: “Đúng, đó là phép lịch sự.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô bé được dạy dỗ rất tốt, mặc dù thất vọng chu môi lên, nhưng vẫn gật đầu: “Được rồi...”
Sau khi chia tay cô bé cứ đi vài bước lại quay đầu lại nhìn.
Với bao thắc mắc trong lòng, Lận Vĩ cũng không còn tâm trí dạo chơi, một tay bế con, một tay dắt chó, nhanh chóng trở về nhà.
“Sao về sớm thế? Quả Quả lại làm gì à?” Nhìn thấy cháu bị bế về, Hồ Tú dở khóc dở cười, đứa trẻ này càng lớn càng nghịch ngợm.
Lận Vĩ đặt đứa nhỏ xuống đất, ra hiệu cho nó đứng yên rồi kể lại mọi chuyện, cuối cùng hỏi: “...Tạ Hạo làm nghề gì? Anh ta thích chị cả sao? Anh ta có con gái, ly dị hay gì vậy?”
Hồ Tú cũng không ngờ lại có chuyện trùng hợp thế: “Hóa ra đồng chí Tạ sống gần nhà ta à?”
Lận Vĩ: “...Thím Tú, thím bắt sai trọng điểm rồi.”
“Ồ ồ, đúng rồi, Quả Quả, bà và mẹ dặn con sao nhỉ? Những gì nói trong nhà...”
“Không được ra ngoài nói bậy!” Quả Quả lập tức đáp, rồi giải thích: “Con không nói bậy, là cậu không bế nổi con, con muốn chú Tạ bế con bay nên mới gọi là dượng cả.”
Lận Vĩ véo má đứa nhỏ, giọng rất dịu dàng: “Con cũng thông minh đấy...”
Quả Quả đang ỉu xìu lập tức ưỡn n.g.ự.c đầy tự hào: “Con luôn thông minh mà.”
Lận Vĩ chỉ vào góc tường: “Vậy đứa trẻ thông minh đi đứng úp mặt vào tường nửa tiếng nhé.”
Như sét đánh ngang tai, Quả Quả không tin nổi ngước nhìn cậu, mặt viết đầy câu hỏi không phải khen con thông minh sao? Sao lại phạt đứng?
Lận Vĩ nín cười, chọc nhẹ má đứa nhỏ: “Ai bảo con gọi lung tung, mau đi đứng úp mặt, không thì cậu gọi chị con...”
Lời đe dọa chưa kịp nói xong, vừa nghe đến chị, Quả Quả đã lạch bạch chạy tới góc tường đứng nghiêm.
Dĩ nhiên, trên có chính sách, dưới có đối sách.
Nhóc con chạy đi còn không quên gọi Tiểu Hắc theo.
Bây giờ một người một chó đứng trước tường, trông rất hài hước.
Ít nhất trong mắt Lận Vĩ và Hồ Tú đều tràn đầy ý cười.
“Thím Tú, thím nói cho cháu nghe tình hình của Tạ Hạo, với cả chị cả nghĩ gì?” Nhìn nhóc con một lúc, xác định nó ngoan, Lận Vĩ mới hỏi lại chuyện trước.
Hồ Tú luôn hy vọng Lận Tương tìm thêm người, vì phụ nữ một mình nuôi ba đứa con rất vất vả, dĩ nhiên, phải là người tốt: “Thím chỉ gặp đồng chí Tạ hai ba lần, nhưng nghe Tương Tương nói cậu ấy giúp nhiều lắm...”
Rồi Hồ Tú kể hết mọi chuyện nghe từ con dâu và Tương Tương.
Nghe xong, Lận Vĩ im lặng. Anh ấy không ngờ chị cả bị làm phiền hơn nửa năm.
Thấy anh ấy tự trách, Hồ Tú nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Thật ra, chuyện này không nên do thím hỏi... Cháu và Đình Đình cùng Tương Tương nghĩ sao, có cần tìm ai không?”
Thú thật, Lận Vĩ chưa nghĩ đến, vì đó là cuộc đời của chị cả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồ Tú không cần câu trả lời, bà tiếp tục: “Tương Tương xinh đẹp, hiền lành, có công việc và nhà, sau này kẻ muốn lợi dụng sẽ không ít. Con bé luôn báo tin vui không báo buồn, cháu và Đình Đình không thể lúc nào cũng bên cạnh. Tìm được người tâm đầu ý hợp, có thể bảo vệ, thì tốt quá... Thím nuôi con không dễ, Tương Tương lại ba đứa, cả đời này thật khổ.”
Lận Vĩ gật đầu: “Thím thấy Tạ Hạo được không?”
Hồ Tú cười lắc đầu: “Thím thấy hợp hay không không quan trọng, quan trọng là Tương Tương muốn hay không.”
Lần này Lận Vĩ không vội nói, im lặng một lúc rồi đứng dậy: “Cháu đi nói chuyện với Đình Đình.”
“Đi đi, đi đi!”
Lận Đình vẫn chưa ngủ.
Hai vợ chồng vừa vụng về thay tã cho con gái xong.
Thấy anh hai đến, có phần ngạc nhiên.
Nghe xong ý định của anh ấy, cô lại càng ngạc nhiên hơn: “Anh nói nhà Tạ Hạo ở ngay sau nhà em? Thật là trùng hợp, đúng rồi anh hai, anh có muốn mua một căn gần đây không?”