Buổi sáng, khi Lận Đình tan học về nhà, thấy chị cả, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Chị sao lại có thời gian qua đây?”
Nói rồi, cô nhìn quanh quất không thấy anh rể, liền hỏi: “Chị một mình dẫn Hoa Quyển đến à?”
Lận Tương đã đính hôn với Tạ Hạo hai năm mới kết hôn. Sau khi cưới, để tâm đến cảm xúc của mấy đứa con, hai người quyết định đợi hơn một năm nữa mới sinh con.
Hoa Quyển là con trai của Lận Tương và Tạ Hạo, mới sáu tháng tuổi.
Có lẽ cuộc sống hôn nhân quá viên mãn, hoặc do đang trong thời kỳ cho con bú, Lận Tương trông có phần đầy đặn hơn trước, nhưng sắc mặt rất tốt, mắt mày tràn đầy hạnh phúc: “Anh rể của em cũng đến, nhưng anh ấy không thể ngồi yên được, đã ra trại b.ắ.n s.ú.n.g rồi.”
Lận Đình đã cởi áo khoác dày, rửa tay xong, cười hỏi: “Chị và anh rể xin nghỉ phép à? Một sinh nhật nhỏ thôi mà, có cần phải làm rầm rộ thế không?”
Lận Tương đưa con trai cho em gái bế, chờ khi cô bế được rồi, liền xoa bóp cánh tay hơi mỏi nhừ, khẽ nói: “Công việc kế toán ngoại trừ đầu tháng và cuối tháng thì cũng không bận lắm. Đúng lúc em rể gọi điện, nói gần đây em không vui, nên chị đến đây. Sao lại không vui thế?”
Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt Lận Đình thoáng chùng xuống... Đúng rồi, chị cả vẫn chưa biết cặp song sinh không phải con ruột của Hoắc Tiếu.
“Thật sự có chuyện gì sao? Nói cho chị nghe đi.” Mấy năm nay, em gái sống rất vui vẻ, Lận Tương chưa từng thấy cô em nhíu mày buồn bã như vậy, liền lo lắng hỏi ngay.
Lúc này, không có gì là không thể nói, dù sao ông cụ cũng đã được minh oan.
Nghĩ vậy, Lận Đình bế Hoa Quyển đứng dậy, dẫn chị vào phòng ngủ.
“Sao... thật thế sao?”
Nghe nói cặp song sinh không phải con ruột của em rể, Lận Tương cả người ngẩn ngơ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một lúc sau, chị ấy mới thốt lên: “Vậy là em và em rể không phải là cưới làm hai.”
Lận Đình: “... Chị cả, đó có phải là điểm quan trọng không?”
Lận Tương: “...Ồ, đúng rồi... quan trọng, rất quan trọng... Em không đùa chị chứ? Miêu Miêu và Quả Quả là con nuôi à?”
Lận Đình: “Chuyện này có gì mà phải đùa, điều em lo lắng bây giờ là làm sao để nói với bọn trẻ, nếu chúng bị tổn thương thì sao? Và còn...”
Nói đến đây, Lận Đình thở dài: “Em, Hoắc Tiếu và mẹ chồng đều không nỡ.”
Lận Tương nhíu mày: “Đừng nói là các em, ngay cả chị là dì ruột cũng không nỡ... Không thể không trả sao? Công sinh không bằng công dưỡng, dù thế nào đi nữa công lao nuôi dưỡng cũng không nhỏ.”
Con người vốn ích kỷ, là chị ruột, dù biết lời này có phần không đúng, nhưng chị ấy càng thương em gái và các cháu hơn.
Lận Đình xoa xoa thái dương: “Không thể không trả được... Thật ra, em và Hoắc Tiếu đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi. Nếu không còn cách nào khác, chúng em sẽ cố gắng chuyển về thủ đô, ở đâu có con thì ở đó có chúng em, ít nhất là ở bên cạnh chúng đến khi chúng trưởng thành.”
Lận Tương hiểu ra: “Em lo làm sao để nói với bọn trẻ?”
Lận Đình: “Ừm... Miêu Miêu từ nhỏ đã thông minh và nhạy cảm, em sợ nó không chịu nổi cú sốc này.”
Quả Quả dù vô tư, nhưng dù sao cũng mới 10 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Nếu biết mình là con nuôi, chắc cũng không chịu nổi.
Đúng vậy, Miêu Miêu thật sự rất thông minh, nhất là lần trước em gái nói, cô bé đã rất giỏi tiếng Anh, gần đây lại bắt đầu học tiếng Nga.
Mới 10 tuổi mà đã như vậy, nghĩ đến đây, lại nghĩ đến công sức em gái bỏ ra, Lận Tương càng không muốn: “... Người đó, dù có là người cô độc, cũng không thể bỗng dưng hái quả chín của người khác được, thật là không đúng chút nào...”
Lận Đình: “...” Xem ra không thể trông mong vào chị cả có được ý kiến hay gì rồi.
Ngày sinh nhật của bé Niên Niên, người thân lại đến chơi.
Thế là Hồ Tú vốn đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, lại thêm vào hai món nữa.
Buổi tối, cả gia đình quây quần vui vẻ, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt mà cháu đã 32 tuổi rồi.”
Lận Đình nhìn thoáng qua người chị cả đột nhiên trở nên cảm khái, mỉm cười nói: “Tuổi tác tăng lên là chuyện bình thường mà chị. Chẳng lẽ có thể đứng yên tại chỗ sao?”
Lận Tương uống một ngụm canh xương: “Bây giờ em chưa cảm thấy đâu, nhưng khi qua tuổi 30, mỗi năm đều “vèo!” một cái là hết. Chẳng phải sao? Sắp qua thêm một năm nữa rồi.”
Lận Đình năm nay mới 27 tuổi, thật sự chưa cảm nhận được điều đó. Cô quay sang nhìn người chồng đã 34 tuổi của mình: “Thật sao anh?”
Hoắc Tiếu: “...”
Hoắc Tiếu cầm muôi múc cho vợ một bát canh, đặt vào tay cô: “Uống canh đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy vậy, Tạ Hạo đang đút thức ăn phụ cho con trai nhỏ, khẽ lắc đầu cười.
Hoắc Tiếu nhướng mày: “Anh rể chắc cảm nhận rõ nhất đấy nhỉ?”
Tạ Hạo năm nay 37 tuổi: “... Ăn cơm đi, ăn cơm đi.”
“Phì...” Lận Đình cười không ngừng.
Lận Tương hoàn toàn không hiểu em gái cười vì điều gì, tiếp tục nói: “Thật đấy, chị không lừa em đâu. Dạo này có mấy cậu nhóc đưa thư cho Bình Bình và Giai Giai rồi.”
Hai cô bé đã lên cấp hai, sắp tròn 15 tuổi.
Đặc biệt là Bình Bình, tám phần giống mẹ, hai phần giống Triệu Khải. Triệu Khải tuy là kẻ cặn bã, nhưng bề ngoài không tệ. Là con của hai người đó, cô bé trông rất xinh đẹp.
Lận Đình không thấy ngạc nhiên khi những đứa trẻ tuổi dậy thì có những hành động như vậy.
Nhưng không ngạc nhiên là một chuyện, phải uốn nắn lại là chuyện khác.
Vì vậy, cô hỏi: “Bình Bình và Giai Giai nói thế nào?”
Lận Tương rút ánh mắt khỏi Miêu Miêu và Quả Quả, trong lòng một lần nữa thầm trách bản thân mù quáng, bởi hai đứa trẻ chẳng giống em rể chút nào. Nghe hỏi, chị ấy cười đáp: “Hai đứa nhà chị ngoan lắm, chẳng thèm để ý gì đến mấy tờ giấy đó đâu.”
Lận Đình ngạc nhiên: “Sau đó, những cậu bé ấy không còn tìm Bình Bình và Giai Giai nữa sao?”
Tạ Hạo khẽ ho: “Anh đã đến trường đón con hai lần.”
Nghe vậy, Lận Đình và Hoắc Tiếu đồng thời liếc nhìn khuôn mặt của anh rể, hiểu ngay...
Lo lắng cho gia đình, vì vậy, sau bữa tối, Tạ Hạo lái xe đưa vợ con về nhà.
Sau khi tiễn chị gái và anh rể, Lận Đình không vội đi tắm, mà cuộn mình trên ghế sofa, sưởi ấm bên lò than, chơi một số trò chơi trí tuệ với các con để tiêu thực.
Tất nhiên, chủ yếu là Quả Quả chơi với Niên Niên, cô chỉ đóng vai trò là người đồng hành.
Hôm nay Miêu Miêu không có tiết mỹ thuật, nên cô bé ôm một cuốn giáo trình tiếng Nga để học: “... Mẹ, từ này đọc như thế nào?”
Lận Đình tiến lại gần, vừa định mở miệng thì Miêu Miêu đứng dậy chỉ về phía bàn ăn: “Chúng ta ngồi sang đó đi, Quả Quả ồn quá.”
Đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, cậu bé Quả Quả quay đầu, mặt ngơ ngác: “Em ồn chỗ nào? em có nói gì đâu?”
Miêu Miêu liếc em trai một cái: “Nhìn bộ dạng em đã thấy ồn rồi.”