Hoắc Tiếu hiểu ý, đứng dậy: “Anh sẽ đi cùng bọn trẻ.”
Lận Đình liền dặn dò: “Nhớ là chỉ một tiếng thôi, trước khi trời tối phải về ăn cơm tối.”
“Dạ! Cảm ơn mẹ!”
Thấy bọn trẻ vui mừng chạy ra ngoài, Lận Tương lo lắng em rể không thể trông nom được sáu bảy đứa nhóc, nên cũng quay sang chồng: “Anh đi cùng bọn trẻ luôn nhé?”
Tạ Hạo gật đầu, mặc áo khoác dày rồi đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, trong nhà chỉ còn lại một mình Lận Hoành, lo sợ chị cả lại nhắc chuyện tìm bạn đời, cậu ấy vội đứng dậy đi theo ra ngoài.
Khi mấy người đàn ông và bọn trẻ đã ra đi, hai chị em chuẩn bị dọn dẹp hành lý, Lận Đình kéo Lâm Giảo Giảo: “Tiểu Nguyệt Lượng, theo chị, chị có quà cho em và cô giáo.”
Lâm Giảo Giảo bất ngờ, không ngờ còn có quà: “Cảm ơn chị Đình...”
Lận Đình cười đáp: “Có gì mà cảm ơn.”
Tối hôm đó, nhà họ Lận quây quần bên nhau.
Trong phòng khách, trên bàn tròn lớn bày đầy các món ngon như: xương sườn chua cay, thịt lợn hầm miến, ngỗng hầm nồi gang, thịt chiên giòn,... Hơn mười món ăn đều là món chính, trong đó có vài món nhiều đến nỗi phải dùng bát lớn để đựng.
Cô bé Tạ Giai Giai, người miền Nam, nhìn chăm chú, cầm đôi đũa mà không biết bắt đầu từ đâu.
Biết Giai Giai không ăn cay, Lận Tương gắp cho cô bé một miếng thịt chiên giòn: “Thử xem nào.”
Tạ Giai Giai cắn một miếng, giòn rụm, chua ngọt, cô bé liền kêu lên: “Ngon quá! Ngon quá!”
Nghe vậy, Lý Đào Hồng nấu bếp, cười tươi không thấy mắt: “Thích thì ăn nhiều vào.”
Tạ Giai Giai gật đầu lia lịa: “Cảm ơn bà ngoại.”
Tiếng gọi “bà ngoại” làm nụ cười trên mặt Lý Đào Hồng càng rạng rỡ, bà liền gắp thêm thức ăn cho mấy đứa nhỏ.
Lận Đình vừa cười vừa nói: “Mẹ, mẹ cứ ăn đi, bọn trẻ đều lớn rồi.”
Tình thương của bà ngoại thật đặc biệt, dù biết các cháu có thể tự ăn, nhưng bà vẫn thích chăm sóc chúng...
Đặc biệt là khi nghe các cháu gọi “bà ngoại”, trái tim bà còn ngọt ngào hơn cả mật.
Thấy mẹ chỉ lo chăm sóc các cháu, mà không ăn được mấy miếng, Lận Vĩ nháy mắt ra hiệu cho người yêu.
Dù có chút ngại ngùng, nhưng Ninh Du vẫn gắp vài miếng thức ăn cho mẹ chồng tương lai: “... Thím ơi, thím cũng ăn đi ạ.”
Thức ăn do con dâu tương lai gắp, làm sao mà không ăn, Lý Đào Hồng vui mừng đáp: “Ăn, ăn, thím ăn đây, Tiểu Du cũng ăn đi, đừng ngại.”
Lận Đình trêu: “Vẫn là con dâu nói mới nghe nhỉ.”
Lận Tương cũng cười: “Phải rồi, mẹ đâu còn thấy chúng ta nữa.”
Hà Vân phản bác: “Em cả, em hai nói thế không đúng, mẹ đâu phải chỉ quý con dâu.”
Lý Đào Hồng cười ha ha: “Đúng rồi, vẫn là con dâu cả hiểu mẹ, mẹ đâu phải bà lão thiên vị.”
Không ngờ, vừa dứt lời, Hà Vân lại nói tiếp: “Mẹ chỉ quý con dâu chưa cưới thôi, như con đã làm dâu mười mấy năm rồi, sớm không còn được trọng nữa.”
Câu nói này vừa thốt ra, mọi người đều cười phá lên.
Cuối cùng, Lý Đào Hồng cười đến đau bụng, cũng gắp một miếng thức ăn cho con dâu cả, câu chuyện mới dừng lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau bữa cơm.
Các cháu sau khi rửa mặt chải đầu xong, sớm đã nằm trên chiếc giường ấm áp.
Người lớn vẫn ngồi lại uống trà trò chuyện.
Chờ đợi mãi mới thấy con trai thứ hai kết hôn, Lý Đào Hồng không kìm được đem chuyện này ra nói: “Hai con đã quyết định kết hôn rồi, có muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà không?”
Lận Vĩ tất nhiên là muốn, nhưng chuyện này phải được Tiểu Du đồng ý, vì thế anh ấy quay sang nhìn đối phương với ánh mắt dịu dàng.
Ninh Du suy nghĩ vài giây, rồi lắc đầu: “Người nhà ăn một bữa thì không sao, nhưng thân phận của Lận Vĩ quá nhạy cảm...” Cô ấy không muốn hôn lễ của mình trở thành tâm điểm bị mọi người dòm ngó.
“Cũng đúng...” Lý Đào Hồng có chút thất vọng, con trai trở thành người nổi tiếng, không phải lúc nào cũng là điều tốt.
Có điều, nếu không thể tổ chức lớn hôn lễ cho con trai thứ hai, thì ít nhất con dâu út vẫn còn hy vọng.
Nghĩ vậy, Lý Đào Hồng liền nhìn về phía con út đang ngồi nói chuyện với con rể thứ hai: “Tiểu Hoành, bà cô thứ tư của con muốn giới thiệu đối tượng cho con đấy.”
Không ngờ trốn vào góc cũng không tránh được việc bị giục cưới, Lận Hoành nhíu mày, kiên quyết: “... Không đi!”
Lý Đào Hồng tức giận: “Qua Tết là con 25 tuổi rồi, còn không chịu kết hôn, thật sự muốn giống anh hai con sao?”
Lận Hoành cười lộ hàm răng trắng: “Có gì mà không được? Không nói đến anh hai, ngay cả anh rể hai cũng 27 tuổi mới cưới chị hai đấy chứ.”
Giờ cả nhà đều biết cặp song sinh là con nuôi, tất nhiên cũng hiểu khi kết hôn, Hoắc Tiếu vẫn là lần đầu.
Lý Đào Hồng bị nghẹn lời, định nói thêm thì nghe con út tiếp tục: “Nói thật, bà cô thứ tư chẳng đáng tin chút nào, nhớ lần trước giới thiệu cho chị hai không? Nói hay lắm, gặp người thật thì sao? Anh ta xấu đến mức con không dám tả...”
Đang ăn dưa, nhưng bị cái chảo rơi trúng đầu, Lận Đình đối mặt với ánh mắt hẹp dài của chồng, cả người cô đều không thoải mái.
Cô không phải, cô không có...
Cùng lúc đó, Lý Đào Hồng nhìn thấy ánh mắt của con rể thứ hai, giận dữ lườm con trai út: “Mẹ sẽ sắp xếp cho con đi xem mắt, con không thích bà cô tư thì cũng được! Dù sao còn có cô cả, cô hai, cô năm nữa! Mẹ sẽ sắp xếp từng người một!”
Lận Hoành: “...”
“Trước khi gặp anh, em đã đi xem mắt bao nhiêu lần rồi?”
Tối đó, nằm trên giường ấm áp, Lận Đình vừa lăn lộn hai vòng thoải mái thì bị câu hỏi của chồng làm cho kinh ngạc.
Cô nhìn anh không nói nên lời, rất muốn phản đối rằng người đi xem mắt không phải là cô, nhưng lời đến miệng lại biến thành: “...Bốn năm lần gì đó? Không nhớ rõ.”
Hoắc Tiếu ngạc nhiên: “Thật sự có bốn năm lần?”
Lận Đình quyết định bỏ qua: “Ngạc nhiên gì chứ? Đừng nói là trước đây anh chưa từng đi xem mắt?”
Hoắc Tiếu: “Chưa bao giờ!”
Đến lượt Lận Đình ngạc nhiên, cô để đầu tóc bù xù, ôm chăn ngồi dậy: “Thật không?”
Hoắc Tiếu giơ tay véo má vợ, tức giận nói: “Anh không cần phải nói dối.”
Dù không nhắc đến nguyên nhân, ở kiếp trước, Lận Đình cũng vì sự nhiệt tình của đồng nghiệp hoặc họ hàng mà bị ép đi xem mắt vài lần... “Khụ khụ... Cũng không có gì đâu, mặc dù em đã đi xem mắt vài lần, nhưng em chỉ thích anh thôi.”
Được dỗ ngọt, đoàn trưởng Hoắc khẽ cười, lật người áp vợ dưới thân.
Lận Đình: “...”
Biết ngay tại sao tự dưng lại nhắc chuyện cũ, Lận Đình nhếch môi, giơ tay che miệng chồng, không nói nên lời: “Ngồi xe mấy ngày, anh không mệt à?”
Hoắc Tiếu hôn lên lòng bàn tay vợ, cười nói: “Ngồi xe lâu làm đau lưng, cần vận động chút.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ừm... Anh này... Không có cái đó sẽ có thai đấy.”
“Anh đã mang theo rồi.”
“...”
Ngày hôm sau.
Không ngạc nhiên gì, Lận Đình lại ngủ quên.
May mắn là sau mấy ngày chạy ngược chạy xuôi, mọi người đều dậy muộn.