Hồ Tú giận lườm con dâu một cái: “Mẹ có bảo con tự làm đâu, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức. Trong thôn có thợ may lâu năm, tay nghề rất tốt.”
“Thế sao lúc trước mẹ lại bảo để con may?”
“Ý mẹ là, đến lúc đó con may tượng trưng hai mũi kim là được, lúc trước mẹ cũng dỗ cha Hoắc Tiếu như thế đấy. Trên phương diện này, đàn ông sơ ý lắm, nên không phát hiện ra đâu, có quần áo mặc đã không tệ rồi. Lại nói, cho dù có bị phát hiện cũng không sợ, dù sao con cũng tự tay đi chọn vải còn gì? Còn may hai mũi kim nữa, thế là đủ rồi.”
Lận Đình: “…”
Lận Đình như được mở ra cánh cửa thế giới mới, ánh mắt cô nhìn mẹ chồng tràn ngập sự sùng bái.
Điều này khiến Hồ Tú vô cùng vui vẻ: “Được rồi, con cất mấy thứ này vào phòng con đi. Trưa nay ăn gì nhỉ? Để mẹ nấu.”
Lận Đình: “Mẹ không thấy mệt à, cứ đi nghỉ ngơi trước đã ạ. Bánh ngô và cháo lúc sáng vẫn còn thừa, đợi chút nữa con hâm nóng lại, ăn qua loa là được.”
Hồ Tú thật sự rất mệt, vì thế bà ấy sảng khoái gật đầu: “Được, nhưng để mẹ hâm lại cho, đợi con cất xong mấy thứ này thì vừa hay ăn được.”
Dứt lời, bà ấy lấy chiếc tạp dề đang treo trên tường xuống, đi ra ngoài.
Thấy vậy, đôi mắt đào hoa của Lận Đình cong cong, cô ôm mấy miếng vải đi vào phòng mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không ngờ vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy một phong thư được gấp gọn, nhét vào khe cửa sổ.
Cô cau mày, sau khi cất vải vào rương, cô mới đi đến bên cửa sổ.
Bên ngoài phong thư không có chữ, ngoài cửa sổ cũng không có ai.
Sau khi do dự một lát, Lận Đình vẫn mở phong thư ra.
Bên trên chỉ có một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: tôi biết khoảng thời gian trước cô không phải đi tìm Hoắc Tiếu, chỉ cần cô nhanh chóng rời khỏi nhà họ Hoắc, tôi sẽ không vạch trần cô.
Cả dòng có tổng cộng hai mươi mấy chữ, đã sai hết năm chữ rồi.
Đây là phản ứng đầu tiên của nhà giáo nhân dân Lận Đình.
Do bệnh nghề nghiệp nên Lận Đình vô thức bắt bẻ lỗi chính tả của bức thư, sau khi bắt bẻ xong, cô chỉ im lặng suy nghĩ vài giây, rồi nhét bức thư vào trong túi áo.
Cô tiếp tục thu dọn đồ đạc, đợi đến giờ ăn cơm, cô đưa bức thư cho mẹ chồng.
Hồ Tú giơ tay nhận lấy, tò mò hỏi: “Gì thế con?”
Lận Đình: “Con không biết ai viết nữa, ban nãy con vào phòng thì thấy nhét ở khe cửa sổ trong phòng.”
Nghe vậy, biểu cảm trên gương mặt Hồ Tú trở nên nghiêm túc hơn, thế nhưng sau khi đọc xong nội dung trên giấy, sắc mặt bà lập tức đen lại, còn thể hiện rõ sự ghét bỏ: “Ai viết thế không biết? Sai tận mấy chữ liền.”
Hồ Tú chưa từng được đến trường học, thế nhưng bà rất hiếu học, cho nên có nhận biết mấy chữ đơn giản.
Không ngờ phản ứng của bà giống hệt mình, Lận Đình trực tiếp bật cười: “Ban nãy phản ứng đầu tiên của con cũng là thế này.”
Hồ Tú: “Con không giận à?”
Lận Đình: “Có gì đáng giận đâu ạ? Con đoán chắc hẳn do cô gái nào đó thầm mến Hoắc Tiếu viết thôi.”
Thẳng thắn mà nói, đối với sự uy h.i.ế.p của chủ nhân bức thư, Lận Đình không thèm để ý.
Bất kể đối phương đoán mò, hay thật sự biết chuyện, thì đều phải có chứng cứ đúng không?
Thế nhưng Hồ Tú lại rất để ý. Không phải bà nghi ngờ con dâu, mà bà buồn bực vì kẻ nọ không muốn nhìn thấy gia đình bà yên ấm hòa hợp.
Hơn nữa sau khi nghe con dâu suy đoán, bà lại càng không vui hơn: “Sao cơ? Thế là muốn vội vàng làm người đàn bà dâm đãng à?” Sao có thể làm ra loại hành vi này được nhỉ, dầu gì con trai bà cũng kết hôn rồi cơ mà.
Lận Đình xẻ đôi một chiếc bánh ngô ra, nhét mấy miếng dưa muối nhỏ vào trng, sau khi cắn một miếng, cô mới nói: “Mẹ đừng tức giận, con cho mẹ đọc thư là vì muốn mẹ chuẩn bị tâm lý, dù sao có thể đối phương sẽ còn viết thư cho mẹ nữa.”
Hồ Tú vỗ bàn: “Để nó viết, mẹ thật sự rất muốn xem, rốt cuộc người nào táng tận lương tâm như thế.”
Vài ngày sau đó, Hồ Tú ở nhà không đi đâu cả.
Bà đang bận rộn với công tác chuẩn bị đón Tết, thế nhưng thi thoảng vẫn không kiềm chế được ngước mắt nhìn qua khung cửa sổ để quan sát bên ngoài.
Bà không quan sát một mình, ngay cả đôi song sinh cũng bị bà sai đi làm thám tử nhí.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Đình khuyên vài câu, thế nhưng thấy bà hào hứng nhiệt tình, cô cũng để bà tùy ý.
Dù sao hiện tại đã qua mồng tám tháng chạp rồi, mọi người chỉ đếm ngược vài ngày nữa là đến Tất Niên, có rất nhiều chuyện phải làm.
Ngoại trừ nhờ người may quần áo mới, thì những việc như giặt chăn, quét tường, làm đèn lồng, gói bánh chưng,... đều phải tự mình làm, chỉ cần nghĩ thôi là thấy nhức đầu rồi.
Hôm nay, Lận Đình và mẹ chồng chuẩn bị quét tường.
Đây là công việc tốn rất nhiều thời gian và công sức, đầu tiên hai người phủ những tấm ga giường cũ không dùng nữa lên khắp giường, tủ, bàn ghế.
Sau đó cất toàn bộ những đồ đạc linh tinh vụn vặt bên ngoài vào tủ bát, rồi mới giơ cây chổi được buộc vào thanh gỗ dài lên, quét sạch bụi, mạng nhện ở mọi ngóc ngách.
Căn nhà này mới xây, Tết nhất hàng năm đều được quét dọn, nên thật ra không bẩn.
Nhưng mà hai mẹ chồng con dâu đều thích sạch sẽ, nên vẫn dọn dẹp theo lẽ thường. Sau khi dọn dẹp xong, họ mệt đến độ xương sống, thắt lưng, cánh tay đau nhức.
Lận Đình và mẹ chồng cùng ngồi phệt dưới đất, cả hai dựa lưng vào nhau. Cô vô cùng nhớ nhung những dụng cụ gia dụng ở đời sau: “Mẹ, mệt quá, tay con nhũn ra rồi.”
“Mẹ cũng thế... Chỉ có nhóc Tiếu là có phúc, về nhà là được ăn sẵn.” Ở những thời điểm thế này, tình thương của mẹ trong lòng Hồ Tú cũng không nhịn được mà biến thành sự ghen tị.
Lận Đình cố nín cười, có đôi khi, cô thật sự cảm thấy tính cách mẹ chồng mình rất trẻ con.
Chẳng qua nghĩ lại đây cũng là chuyện bình thường thôi, dù sao đối phương chỉ mới bốn mươi sáu tuổi, ở đời sau, có rất nhiều quý cô sành điệu cũng ở độ tuổi này...
Ngay khi Lận Đình đang nghĩ đến việc lần sau sẽ hẹn mẹ chồng cùng chăm sóc da mặt, thì một tiếng hét thảm thiết, thê lương chợt vang lên.
Lận Đình không chút phòng bị nên bị dọa sợ.
Hồ Tú vội vàng vỗ lưng con dâu: “Con sợ à? Đừng sợ, trong thôn thịt lợn ấy mà. Không phải sáng nay mẹ đã bảo với con hôm nay có tiệc thịt lợn rồi à?”
Lận Đình không quên, thế nhưng nói thật thì trong cả hai đời, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng lợn kêu khi bị giết, vô cùng dọa người.
Ngồi thêm một lát nữa, Hồ Tú tháo khăn quấn trên đầu xuống, sau khi rũ sạch những tro bụi trên khăn, bà chỉ huy con dâu: “Nào, con đứng thẳng người dậy, mẹ phủi tro bụi cho con, rồi chúng ta cùng ra ngoài.”
Lận Đình đứng dậy, cô dang tay ra: “Con không đi xem người ta thịt lợn đâu.”