Hai chị em cãi nhau ầm ĩ một trận lớn, tuy không nói nói cả đời sẽ không qua lại với nhau, nhưng dù sao quan hệ cũng lạnh nhạt đi nhiều.
Nguyên chủ cảm thấy chị gái không nhìn thấy lòng tốt của người khác.
Sau này nguyên chủ thi đỗ đại học, hàng năm vẫn luôn ở bên ngoài. Cho dù Lận Tương có muốn làm hòa, nhưng số lần liên lạc giữa hai chị em vẫn càng ngày càng ít đi.
Nghĩ đến đây, lại đối diện với ánh mắt mong chờ của mẹ, Lận Đình vốn muốn gật đầu ngay tắp lự, thế nhưng lời đến bên miệng lại biến thành không mặn không nhạt: “Để nói sau ạ.”
Cô cũng chẳng thể làm gì khác, anh hai đang ngồi ngay bên cạnh kia kìa, anh ấy thông minh như hồ ly vậy, cô sợ mình bị lòi.
Mặc dù Lý Đào Hồng rất thất vọng, thế nhưng câu trả lời đó cũng nằm trong dự đoán, bà ấy tức giận mắng: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, mẹ thật nợ các con mà.”
Khi Lận Minh và Hoắc Tiếu về đến nhà, trời đã tối đen.
Khi người nhà thấy biểu cảm vui sướng của Lận Minh, thì đều ngầm hiểu là mọi chuyện suôn sẻ.
Thế nhưng họ vẫn không nhịn được mà truy hỏi kết quả.
Từ sau khi rời khỏi nhà xưởng, ý cười trên miệng Lận Minh vẫn chưa từng tắt. Anh ấy không cảm thấy phiền mà trả lời: “Mọi chuyện suôn sẻ ạ.”
“Ngày kia sẽ chính thức đi làm.”
“Ít nhiều cũng nhờ có em rể.”
“Xưởng trưởng rất hòa nhã.”
Hoắc Tiếu cũng kể lại chuyện bản thân đã đề cập với bí thư Vương về chuyện nuôi thỏ, nói bà ta khá hứng thú với việc thu hoạch lông thỏ, nên xác suất bà ta chấp nhận là rất cao.
Kết quả, do quá vui mừng, nên khi đến giờ cơm, một chai rượu Hoắc Tiếu vừa mang đến lúc trưa đã được đặt lên bàn.
Phải chúc mừng!
Phải chúc mừng mới được.
Dù sao từ nay về sau, trong nhà sẽ có hai công nhân chính thức.
Cuộc sống đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Nếu không uống rượu, ăn thịt lợn để chúc mừng, thì thật sự không thể nào nói nổi.
Lận Đình ngồi cạnh chồng, nhìn thấy bát rượu to chừng nửa cân rượu đế trước mặt anh, da đầu cô có chút tê dại. Cô không nhịn được tiến đến gần anh, nhỏ giọng hỏi: “Tửu lượng của anh thế nào?”
Hoắc Tiếu hoàn toàn không biết sự lo lắng trong lòng vợ, chỉ tưởng cô lo cho mình, thế nên vui vẻ cúi thấp đầu, thì thầm với cô: “Uống xong bát này thì sẽ ngà ngà say.”
Hiểu rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Đình vội vàng nói với cha mẹ và các anh: “Chỉ uống một bát thôi nhé. Ngày mai Hoắc Tiếu còn phải ngồi xe nữa.”
“Một bát này chỉ khoảng nửa cân, còn không đủ nhét kẽ răng đâu. Vả lại, chiều mai em rể mới xuất phát cơ mà?” Hiếm khi được gặp em rể, Lận Vĩ không nhân cơ hội này chuốc say đối phương, thì không phải thiệt thòi lớn à?
Nửa cân rượu còn chưa đủ nhét kẽ răng á? Lận Đình lười nghe anh hai nói linh tinh, cả tối hôm đó, cô trông chừng chồng vô cùng chặt.
Trừ nửa cân rượu ban đầu ra, thì không cho Hoắc Tiếu uống nhiều hơn một giọt.
Cho dù bị cha mẹ và mấy anh trai chị dâu trêu chọc, cô vẫn kiên trì như cũ.
Không còn cách nào khác, tối nay hai người sẽ chung giường chung gối, lỡ không kiềm chế được thì sao?
Đương nhiên, mặc dù đã thành công ngăn chặn Hoắc Tiếu uống rượu, nhưng vẫn có khả năng anh mượn rượu làm càn cơ mà.
Vì thế tối đó khi nằm trên giường, Lận Đình cố gắng nép sát vào tường.
Nhà họ Lận nhiều người, khi Lận Minh kết hôn, thật sự chật chội không chịu nổi, thế nên đành phải xây thêm một gian nữa.
Tuy đều là nhà bùn cỏ, thế nhưng nóc nhà đã lớp mái ngói, trong đại đội này, cũng coi nhà là gia đình có điều kiện trong top đầu.
Khi phần lớn các gia đình đều phải chen chúc trên cùng một chiếc giường, thì Lận Đình và chị gái lại có thể ngủ một mình một phòng.
Mà căn phòng Lận Đình đang ngủ, chính là phòng của nguyên chủ trước khi lấy chồng.
Căn phòng không quá lớn, thế nhưng do trong nhà có hai thợ mộc, thế nên tất cả các dụng cụ trong phòng ngủ đều vô cùng đầy đủ.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, không gian còn lại chỉ đủ để đặt một chiếc giường dài một mét rưỡi.
“Anh tắt nến nhé?” Hoắc Tiếu vừa rửa mặt xong, vừa vào phòng đã thấy vợ nằm trong chăn, anh ngồi ở mép giường rồi hỏi.
Lận Đình trợn tròn mắt: “Ừm, tắt đi.”
Dứt lời, ánh nến vụt tắt, căn phòng chìm trong bóng tối.
Ngay sau đó, Lận Đình cảm giác phần giường bên cạnh trùng xuống, người đàn ông cao to khỏe mạnh vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh cô.
Đồng thời, mùi rượu nồng hơn hôm qua sộc vào mũi cô, nhưng cũng không quá khó ngửi.
Tuy đã liên tục ngủ cùng nhau hai đêm rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên hai người nằm cùng trong trạng thái tỉnh táo thế này.
Hơn nữa, cánh tay của hai người gần như dính sát vào nhau rồi, ngày hơi thở giao hòa liệu có còn xa không?
Nghĩ miên man như thế, Lận Đình cảm thấy cánh tay kia của Hoắc Tiếu đã bắt đầu nóng lên, cô vô thức nép sát vào tường hơn.
Thế nhưng lại không muốn đả kích lòng tự trọng của đối phương một cách rõ ràng như thế, trong lòng cô thầm cân nhắc vài lần, rồi vờ tự nhiên trở người.
Không ngờ vừa lật được một nửa, da đầu đã truyền đến tiếng tê dại vì bị kéo, cô đau đến độ hít mấy ngụm khí lạnh.
Mà bên ngoài, Hoắc Tiếu đang nằm thẳng tắp cũng cảm nhận được sự khác thường nơi bả vai, anh lập tức ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Anh đè phải tóc em hả?”
“Ừm...” Nhưng sao lại đè trúng được nhỉ, cô nhớ lúc nằm xuống, cô đã vuốt tóc gọn lại rồi mà nhỉ?
“Đau lắm à?” Hoắc Tiếu đưa tay về phía cô: “Đau ở đâu?”
Lận Đình: “Đau đầu. Nhưng mà không sao nữa rồi, chỉ đau một lát ban nãy thôi.”
Tuy cô đã nói vậy, nhưng Hoắc Tiếu vẫn dùng bàn tay to xoa xoa đầu vợ.
Trong phòng tối lửa tắt đèn, mãi đến khi nơi đầu truyền đến cảm giác được xoa nhẹ, Lận Đình mới phản ứng lại đối phương đang làm gì.
Cô có chút mất tự nhiên, nên nhỏ giọng nói: “Đã không đau nữa rồi.” Cũng đâu phải trẻ con, bị đè lên tóc một chút đã đòi an ủi/
Không biết có phải Hoắc Tiếu nghe ra ý ở ngoài lời của cô không, mà cười nhẹ, bàn tay vuốt gọn lại mái tóc dài của vợ, rồi mới nằm lại vào chăn.
Nhưng lúc này, anh không duy trì tư thế ngủ ban đầu nữa, mà nghiêng người, quay mặt về phía tường, một tay xuyên qua cổ vợ, để cô gối đầu lên tay mình, một tay đặt lên eo cô, trực tiếp ôm người vào lòng.
Không ngờ anh sẽ làm thế, cả người Lận Đình đều cứng ngắc.
Không biết vì sao không những không thể cách xa ra, trái lại càng lúc càng gần…
Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm, hai người ôm nhau thế này, cô vừa vặn vùi mặt vào hõm cổ đối phương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy tư thế này có chút xa lạ, nhưng cô không cảm thấy khó chịu, cũng... không cảm thấy phản cảm.