“Cái thứ gì không biết? Dám nói con nhỏ gầy không sinh được con trai á? Bà đây còn thấp hơn con năm, sáu phân, bà đây sinh được tận ba đứa con trai kia kìa. Ai bảo chỉ người cao mới sinh được con trai hả?” Trần Quế Lan đang giả vờ đáng thương với chị dâu cả, để chị dâu cả trợ cấp cho mình chút đồ tốt, nghe vậy thì lập tức nhảy dựng lên, chống nạnh tức giận mắng.
Lận Đình không nói gì, không ngờ Đại Ny nói nhiều như vậy mà thím hai chỉ bắt được mỗi một trọng điểm như thế thôi à? Đại Ny cũng đang cắn môi đến bật máu.
Thím hai thân là mẹ ruột của Đại Ny nhưng không đáng tin cậy, mẹ chồng cô đáng tin cậy nhưng lại bị thím hai chọc tức đến độ không nói nổi thành lời, Lận Đình chỉ có thể ra mặt an ủi Đại Ny: “Đại Ny đừng tức giận, cứ coi như dẫm trúng một bãi phân chó thôi. Sau này chị tìm người đi đánh anh ta một trận cho em hả giận, có được không?”
Nghe vậy, Hồ Tú chợt nhớ lại cái tên phản động ở công xã định đụng chạm con dâu, hai hôm trước vừa bị con trai mình đánh cho một trận, lòng bà thầm vui sướng: “Đúng, chị dâu cả cháu nói đúng đó, loại người này không đáng để cháu tức giận, lát sau chúng ta tìm người đánh cho anh ta một trận là được rồi.”
Trần Quế Lan tiến lên: “Thế số tiền kia...”
Hồ Tú đã nhận ra chuyện con dâu không đồng ý cho bà trợ cấp Trần Quế Lan, vì thế bà đen mặt quát: “Không có tiền! Năm đồng đó chính là bài học của cô đấy.”
Trần Quế Lan không chịu, bà ta vội vàng nói: “Em đã nhận được bài học rồi mà, chị dâu cả, chị xem, chỉ mới một lát như thế, miệng em đã nổi cả nhiệt rồi đây.”
Hồ Tú là người tốt tình, bà cũng bằng lòng trợ cấp cho nhà hai chú em chồng, dù sao bà góa chồng sớm, một mình nuôi con, hai gia đình họ đã giúp đỡ bà rất nhiều. Thế nhưng bà bằng lòng trợ cấp không có nghĩa là bà không có giới hạn.
Nhất là sau khi nghe Đại Ny khóc lóc kể lể, hiếm khi bà cứng rắn hỏi: “Thế bây giờ cô đã biết không thể dựa vào xuất thân người thành phố hay người nhà quê để phân biệt người tốt kẻ xấu chưa?”
Tất nhiên là Trần Quế Lan đã biết, thế nhưng những tư tưởng thâm căn cố đế đó khó mà thay đổi trong một sớm một chiều, cho nên dù lần này bà ta không cãi lại, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vài phần không phục.
Rõ ràng, sau bài học này, bà ta vẫn cảm thấy người thành phố chỗ nào cũng tốt.
Thấy vậy, Hồ Tú lập tức mất kiên nhẫn, bà chỉ thằng ra cửa: “Cút, cút, cút, nhìn thấy cô là tức rồi. Cô nhanh cút về nhà cô đi.”
Lận Đình bổ sung một câu: “Đại Ny sang đây ở vài hôm nhé, vừa hay dạy chị cách đóng đế giày.”
Đại Ny bị nhốt trong thôn, chưa từng được trải nghiệm nên khá ngây thơ, nhưng cô ấy không ngốc, tất nhiên cô ấy hiểu chị dâu cả làm vậy là vì lo cô ấy về nhà sẽ bị mẹ dạy dỗ.
Cho nên, tuy khá ngại, nhưng cô ấy vẫn đồng ý.
Tối hôm đó.
Hồ Tú đã quen ngủ với cặp song sinh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho nên Đại Ny bèn cùng ngủ Lận Đình.
Cô gái nằm trong chăn, nhìn chị dâu đang ngồi trước bàn trang điểm chải lại mái tóc dài ngang lưng, lòng cô ấy thầm nghĩ chị dâu vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng. Nếu cô ấy cũng xinh đẹp giống như chị dâu thì tốt rồi.
Tất nhiên Lận Đình cũng có thể cảm nhận được tầm mắt của cô ấy, cô đặt lược xuống, hất mái tóc dài ra sau lưng rồi mới đứng lên, trèo lên giường.
Chờ nằm xuống, cô mới hỏi: “Chị vẫn luôn gọi em là Đại Ny, vẫn chưa biết tên của em là gì.”
“Em tên là Hoắc Ny Ny.” Gương mặt Đại Ny khẽ đỏ lên, sau khi chị dâu nằm xuống bên cạnh, cô ấy mới biết chị dâu rất thơm, giống mùi hương của kem dưỡng da, lại có chút không giống.
Tuy cô ấy cũng là người thích sạch sẽ, trên người, trên đầu không có chấy rận, thế nhưng cô ấy chưa từng được sử dụng kem bảo vệ da, vì vậy xấu hổ nép sát người vào mép tường.
Lận Đình thật lòng khen ngợi: “Tên rất êm tai.”
Đại Ny vô cùng ngỡ ngàng, tên “Ny” rất êm tai ư? Sau khi kết hợp với họ Hoắc, nghe giống như “bùn lầy” ấy. Vả lại, con gái trong thôn này đều tên là “Ny” mà.
Cô ấy thầm nghĩ như vậy, cũng hỏi ra miệng như thế, sau khi hỏi xong, cô ấy còn hâm mộ nói: “Tên của Phù Dung nhà chú ba mới êm tai cơ, tên của em ấy do bác gái cả đặt đấy.”
“Ny Ny cũng êm tai mà, có nghĩa là đáng yêu, lanh lợi.” Không phải cái tên Phù Dung không hay, chẳng qua ở thời đại này, cái tên Hoắc Ny Ny có chút đặc biệt thôi.
Nghĩ đến đây, Lận Đình không khỏi cảm thấy may mắn vì tên của nguyên chủ và chị gái Lận Tương đều được đặt theo tên của thảo dược, là nhờ thầy lang trong thôn đặt cho.
Đặc biệt hơn tên của ba anh em Lận Minh, Lận Vĩ và Lận Hoành nhiều.
Đại Ny không biết hóa ra tên của mình lại có nghĩa là lanh lợi, đáng yêu, trong lòng cô ấy vô cùng ấm áp, cảm thấy mặc dù chị dâu vừa xinh đẹp, vừa có văn hóa nhưng không hề kiêu ngạo, trái lại rất dễ gần.
Vì thế, cô ấy không khỏi muốn tâm sự với Lận Đình về một vài tâm tư thiếu nữ: “Chị dâu họ, chị cảm thấy kết hôn có tốt không?”
Lận Đình ngẩn ra, rồi lập tức quay đầu nhìn cô ấy: “Bị đối tượng xem mắt hôm nay dọa rồi à?”
Đại Ny cụp mắt, mất tự nhiên lẩm bẩm: “Có một chút ạ.”
Dáng vẻ hiện tại của cô ấy giống hệt cô của đời trước. Đời trước, khi Lận Đình vừa lên đại học đã thử tìm người yêu, đối phương là học sinh giỏi.
Đối phương rất tuấn tú, lần đầu tiên hai người hẹn hò là vào buổi trưa, anh ta hẹn cô đi ăn cơm, sau khi ăn xong thì nói thuận đường về nhà lấy đồ.
Lúc ấy cô cũng chỉ mới mười chín tuổi, được cha mẹ và anh trai bảo vệ nên rất ngây thơ, hoàn toàn không nghe ra hàm ý của đối phương, nên khờ khạo đi theo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không ngờ vừa đến nơi, đối phương đã lập tức động tay động chân, Lận Đình sợ hãi bật khóc, vừa mắng đối phương vừa tông cửa xông ra ngoài.
Lần đó đã để lại bóng ma trong lòng, thế nên suốt bốn năm đại học, cho dù được rất nhiều bạn nam theo đuổi, cô cũng đều cảm thấy họ là rác rưởi.
Sau khi lớn tuổi hơn thì bận thi nghiên cứu sinh, cuối cùng cũng trở thành giáo viên, khi đó cô cũng buông bỏ được bóng ma tâm lý.
Nhưng yêu đương quá rắc rối, cho dù khi đó tâm lý của cô đã khá chín chắn, dù rằng biết đàn ông cũng có tốt có xấu, thế nhưng cô không có thời gian để tìm người yêu.
Đương nhiên, chủ yếu là xã hội đời sau bao dung hơn xã hội hiện tại, Lận Đình cảm thấy có kết hôn hay không thì đều phụ thuộc vào duyên số.
Hơn nữa, anh cả lớn hơn cô năm tuổi cũng chưa kết hôn, họng s.ú.n.g của cha mẹ vẫn đang tập trung lên người anh ấy.
Nhưng mà... đó là ở đời sau.
Ở thời này, nếu phụ nữ không lấy chồng sẽ bị nước miếng của dân làng dìm chết.