Nhưng cha mẹ Triệu không chỉ có mỗi một người con là Triệu Khải, nhà họ có ba đứa con trai, nên chái nhà phía Tây phải ngăn thành ba gian phòng.
Vì vậy, khi Lận Đình bước vào phòng ngủ ngột ngạt, cô cảm thấy toàn thân khó thở.
Tuy đây là hoàn cảnh sinh hoạt của hầu hết người ở thời đại này, nhưng vẫn khiến da đầu cô tê dại.
“Em đến rồi à, ngồi xuống giường đây này, phòng không có chỗ kê ghế.” Trên đầu Lận Tương trùm khăn, nửa tựa vào giường, thản nhiên tiếp đón em gái.
Do đến thăm đứa bé, nên khi đến bên giường, Lận Đình khẽ nghiêng người về phía trước nhìn đứa bé.
Ồ... một con khỉ đỏ.
Trong lòng thầm kết luận, Lận Đình móc ra lấy một phong bao lì xì đỏ, nhét vào trong tã lót của cháu ngoại trai, sau đó mới ngước mắt đánh giá chị gái mình.
Lận Đình xinh đẹp như vậy, tất nhiên diện mạo của chị gái cô cũng không kém.
Chẳng qua Lận Tương thiên về dịu dàng, còn Lận Đình lại thiên về quyến rũ.
Nghiêm khắc mà nói, chị gái Lận Tương càng phù hợp với thẩm mỹ của các bậc cha mẹ ở thời đại này hơn.
Hai chị em hơn kém nhau năm tuổi, năm nay chị ấy hai mươi bảy tuổi, đã là mẹ của ba đứa bé.
Có lẽ do vừa sinh con, nên môi chị ấy trắng bệch, có vẻ rất tiều tụy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Đình cụp mắt, không nhịn được mà hỏi: “Đồ ăn khi ở cữ thế nào?”
Nghe vậy, Lận Tương ngước mắt nhìn em gái với ánh mắt kinh ngạc, sau khi nhìn thấy sự lo lắng thật lòng dưới đáy mắt cô, chóp mũi chị ấy không khỏi chua xót. Thế nhưng chị ấy không muốn em gái mình nhận ra, nên nghiêng đầu nhìn con gái ở bên cạnh, rồi mới đáp: “Ăn ngon uống tốt, ngày nào cha chúng ta cũng hầm canh rồi đưa đến.”
Khóe miệng Lận Đình giật giật... Rốt cuộc nhà chồng này không đáng tin đến mức nào, mới có thể khiến người thành thật như đồng chí Lận Thắng Lợi làm đến mức này?
Lẽ nào nhà này còn tranh giành thức ăn với sản phụ ư?
Mà... hình như cũng có khả năng lắm.
Nhưng Lận Đình vẫn nhớ rõ nguyên nhân hai chị em cãi cọ, đều là cô gái sĩ diện, cô vẫn không nên vạch trần thì hơn.
Nhưng... gặp mặt rồi thì nên trò chuyện về chủ đề gì nhỉ? Bảo đến thăm mà vào ngó một cái rồi quay ra thì cũng không hay lắm.
Trái ngược với sự bối rối của Lận Đình, sau khi lấy lại tinh thần, Lận Tương chủ động hỏi: “Bao giờ theo quân?”
Lận Đình: “Chắc khoảng nửa tháng sau ạ, chẳng qua vẫn chưa định ra ngày cụ thể.”
Lận Tương: “Tốt rồi, nhớ sống tốt nhé! Chị nghe cha mẹ nói, em rể rất cưng chiều em.”
Lận Đình nhướng mày: “Nhất định rồi!”
Nghe vậy, cuối cùng gương mặt Lận Tương mới hiện lên ý cười: “Cũng đúng, từ nhỏ em đã biết bản thân muốn gì.”
Lận Đình không biết tiếp lời như thế nào, nên chỉ cười trừ.
Lại trò chuyện linh tinh thêm vài phút, hai người không còn chủ đề gì nữa, Lận Đình bèn thuận thế từ chối.
Lận Tương khẽ gật đầu, thế nhưng khi em gái chuẩn bị mở cửa ra ngoài, chị ấy không nhịn được mà gọi: “Đình Đình.”
Lận Đình quay đầu lại.
Lận Tương cố cong môi gượng cười, nhưng khó mà cười nổi, vì thế chị ấy dứt khoát không cười nữa: “Chuyện lúc trước là lỗi của chị, em nói đúng, phụ nữ cho dù kết hôn cũng phải có sự nghiệp của riêng mình.”
Lận Đình cau mày: “Tên họ Triệu kia làm gì rồi?”
Ngực Lận Tương nghẹn lại, nhưng ngoài miệng lại nói: “Họ Triệu cái gì, đó là anh rể của em.”
Nghe vậy, Lận Đình lại nhìn chằm chằm chị ấy trong chốc lát, không nhìn ra có gì không ổn, cô mới nói: “Chị điều dưỡng cơ thể cho tốt đi.” Rồi mở cửa rời đi.
Sau khi tiễn hai em vợ có giữ thế nào cũng không chịu ở lại ăn cơm về, Triệu Khải vội vàng quay về phòng, vừa mở miệng đã hỏi: “Sao rồi, Đình Đình nói thế nào?”
Vẻ mặt Lận Tương thản nhiên: “Em ấy không đồng ý.”
Sắc mặt Triệu Khải rất khó coi: “Sao lại không đồng ý? Không phải chỉ nhờ em rể đánh tiếng với cục trưởng cục văn hóa và giáo dục thôi sao? Cậu ta có thể sắp xếp anh cả vào xưởng gia cụ, vì sao không thể sắp xếp giúp tôi? Chỉ là một câu nói thôi mà.”
Anh cả là anh vợ ruột của em rể, vả lại em rể người ta nể mặt em gái chị ấy nên mới bằng lòng nhờ vả quan hệ, còn Triệu Khải là cái thá gì mà đòi so với anh cả cơ chứ? Trong lòng Lận Tương thầm châm chọc, nhưng trên mặt vẫn không mặn không nhạt như trước: “Anh cũng biết mấy năm nay quan hệ giữa em và em hai không được tốt rồi đấy, em ấy không muốn giúp cũng là lẽ thường thôi.”
“Vậy em không biết dỗ dành nó, xin lỗi nó một câu à? Chị em ruột sao có thể mang thù cả đời?”
“Dựa vào đâu mà em phải xin lỗi?”
Triệu Khải bị nghẹn họng: “Dựa vào đâu mà phải xin lỗi ư? Chỉ dựa vào chồng nó có bản lĩnh.”
Nghe vậy, Lận Tương dứt khoát im lặng không nói gì nữa, chị ấy xoay người ôm lấy đứa con bị tiếng ồn đánh thức, nhỏ giọng dỗ dành.
Thấy vậy, Triệu Khải hít sâu mấy hơi mới có thể kiềm chế sự phiền chán dưới đáy lòng, anh ta gượng cười dỗ: “Anh và đồng chí Uông Mai Mai thật sự trong sạch, rốt cuộc em muốn ồn ào đến bao giờ nữa? Cũng không thể vì chút chuyện nhỏ đó, mà đánh mất tiền đồ của chồng em chứ? Lại nói, chờ anh được nhận vào cục văn hóa và giáo dục rồi, anh sẽ trở thành cán bộ, không những được tăng lương, mà còn được cấp nhà ở. Đến lúc đó một nhà năm người chúng ta dọn ra ngoài sống không tốt hơn ư?”
Ừm, trong sạch thật đấy, chẳng qua chỉ nói nói cười cười, lén trốn vào góc tường nắm tay nhau thôi. Nghĩ đến hình ảnh bản thân vô tình nhìn thấy, trong lòng Lận Tương thầm châm chọc, thế nhưng chị ấy vẫn im lặng không hé răng như trước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Khải hít sâu, giơ tay chạm vào chị ấy.
Không ngờ rằng, Lận Tương lại điên cuồng lùi về sau, hét lớn: “Anh đừng chạm vào tôi.”
Thấy vậy, sắc mặt Triệu Khải cứng đờ, vô cùng khó coi, cả người đứng đực tại chỗ.
Hai bé gái vẫn luôn lén ngồi xổm ngoài cửa nghe vậy thì xông vào, dùng cơ thể nhỏ bé chắn giữa cha và mẹ. Bé lớn còn quát cha mình: “Đừng chạm vào mẹ con.”
Triệu Khải lại càng tức hơn.
Bên kia.
Không lâu sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, Lận Đình túm góc áo của anh hai mình: “Anh, anh nhờ người điều tra tên Triệu Khải kia đi.”
Không ngờ Đình Đình cũng nhận ra sự bất thường của chị cả, ánh mắt Lận Vĩ khẽ lóe lên: “Chị cả nói gì với em à?”
“Lúc em chuẩn bị đi, tự nhiên chị ấy xin lỗi em, còn nói em nói đúng, phụ nữ cho dù có kết hôn cũng phải có sự nghiệp của riêng mình...” Nói đến đây, Lận Đình khẽ dừng một lát rồi nói tiếp: “Cũng có thể do em nghĩ nhiều, có lẽ chị cả đã trưởng thành hơn chăng?”
Lận Vĩ đạp xe, giọng điệu không thay đổi: “Được rồi, anh sẽ nhờ người nghe ngóng xem sao.”
Thế nhưng ở nơi em gái không nhìn thấy, sự sâu thẳm trong đôi mắt đào hoa thích cười kia lạ khiến người ta sợ hãi.
Cuối cùng, cân nhắc đến những rắc rối có thể xảy ra trong tương lai, Hồ Tú vẫn quyết định bán nhà.