Anh ta đặt mạnh chiếc đũa xuống bàn, phải ra một tiếng “bộp”: “Anh không ép em phải dốc ruột dốc gan với đối phương, nếu em không thể trở thành bạn bè với cô ấy, anh cũng không miễn cưỡng, nhưng ít nhất cũng phải làm tốt ngoài mặt. Đội trưởng Hoắc cũng là người vùng núi đấy thôi, nhưng mới hai mươi chín tuổi người ta đã làm đoàn trưởng, còn có năng lực hơn cả chồng em nữa kìa. Lần sau anh không muốn nghe cái gì mà người nhà quê hay người thành phố nữa.”
Năm nay Hình Quốc Cường ba mươi tư tuổi, có thể đi đến vị trí này đã coi như tuổi trẻ đầy hứa hẹn rồi, bình thường anh ta luôn nở nụ cười, trông giống hệt Phật Di Lặc.
Nhưng một khi anh ta nghiêm túc, thì vẫn rất dọa người.
Ít nhất cũng khiến Đường Vấn Lan vốn không muốn tiếp xúc với Lận Đình trở nên nghiêm chỉnh hơn nhiều.
Nhưng Đường Vấn Lan cũng là người vô tâm vô tư, vài phút sau, cô ấy lại bắt đầu tò mò: “Này, lão Hình, đội trưởng Hoắc đã kể anh nghe về người nhà anh ấy bao giờ chưa?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hình Quốc Cường và mấy miếng cơm, thầm nghĩ chút nữa sẽ sang giúp lão Hoắc làm việc. Anh ta không thể trông cậy vào vợ mình, nên tất nhiên phải chủ động một chút, nghe vậy thì đáp mơ hồ: “Nhà anh ấy còn mẹ, vợ và một cặp song sinh long phượng.”
Đường Vấn Lan: “Hết rồi?”
Hình Quốc Cường: “Em muốn hỏi chuyện gì?”
Đường Vấn Lan ghét bỏ lườm chồng một cái: “Dáng dấp của đội trưởng Hoắc kia tuấn tú như vậy, sao anh không hỏi xem vợ anh ấy có đẹp không?”
Đội trưởng Hoắc vừa đến nhận chức được một thời gian, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều thiếu nữ và cô vợ nhỏ.
Nếu không phải anh nhấn mạnh bản thân đã kết hôn, đoán chừng các thiếu nữ còn túm tóc nhau để tranh đoạt anh ấy chứ. Cảnh tượng đó náo nhiệt biết bao!
Hình Quốc Cường không biết suy nghĩ trong lòng vợ mình, anh ta cạn lời: “Chỉ phụ nữ các em mới quan tâm đến chuyện này.”
Đường Vấn Lan trả lời bằng giọng điệu khinh khỉnh: “Nếu em để ý vẻ ngoài, thì còn có thể nhìn trúng anh chắc?”
Hình Quốc Cường có gương mặt to tròn: “...”
“Thời tiết phía Nam ấp áp thật, mẹ phải cởi bớt quần áo ra đây này.” Từ bé đến nay Hồ Tú chưa từng ra khỏi thị trấn, bà bế Quả Quả cũng háo hức không muốn nằm trong lòng, cả hai cùng đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh, kiến trúc lướt qua bên ngoài cửa sổ toa xe, nhìn thấy thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ. Ngoài ra, họ còn cảm thấy ngạc nhiên trước sự chênh lệch nhiệt độ giữa miền Bắc và miền Nam.
Trong lòng Lận Đình bế Miêu Miêu, bình thường cô bé rất im lặng, cũng không dễ nổi nóng.
Nhưng sau ba ngày bị nhốt trong toa xe nhỏ cỡ bàn tay, sau khi cảm giác mới lạ ban đầu phai nhạt dần, chẳng bao lâu sau cô bé đã cảm thấy khó chịu, sáng nay còn dở tính khóc quấy một hồi.
Lận Đình có thể hiểu được, một người lớn như cô còn không chịu nổi, huống chi là đứa bé tính cả tuổi mụ mới được bốn tuổi.
Chẳng qua cô bé cũng rất dễ dỗ, chỉ cần bế cô bé vào lòng kể vài câu chuyện xưa, hát ru vài câu là cô bé sẽ ngủ ngay.
Nghe thấy câu cảm thán của mẹ chồng, Lận Đình nhỏ giọng đáp: “Nhiệt độ ở đây khoảng mười độ, chênh lệch với quê nhà chúng ta đến tận hai mươi độ cơ mà.”
Nghe vậy, Hồ Tú mặc một chiếc áo mỏng vẫn còn thấy nóng tỏ vẻ kinh ngạc: “Chẳng trách mẹ vẫn còn thấy nóng. Thành phố phía nam đẹp thật, ban nãy mẹ còn nhìn thấy hoa nở rộ, chẳng giống chỗ chúng ta, xung quanh toàn là băng tuyết.”
Thấy vẻ mặt hâm mộ của mẹ chồng, Lận Đình nở nụ cười: “Cũng do chúng ta đến đúng lúc thôi, chứ nếu đến vào hồi tháng một, thì mẹ sẽ không cảm thấy vậy nữa đâu.”
Hồ Tú: “Vì sao? Chẳng lẽ tháng một ở đây còn lạnh hơn chỗ chúng ta bên kia ư?”
Lận Đình: “Mùa đông ở bên này không có giường lò, trời còn mưa nhiều, cảm giác lạnh lẽo thấu xương.”
Hồ Tú thật sự không biết chuyện này, chẳng qua sau này nhà bà sẽ định cư tại chỗ này, nên bà rất muốn biết hoàn cảnh môi trường của nơi đây, vì vậy lại tiếp tục đặt câu hỏi với Lận Đình.
Để g.i.ế.c thời gian, Lận Đình bèn chậm rãi kể cho bà nghe về phong cảnh Giang Nam.
Một nam một nữ ở cùng toa xe là nhân viên mua hàng của nhà xưởng, trước nay thường xuyên đi qua đi lại hai miền Nam Bắc, thi thoảng cũng cất tiếng góp vài câu, khiến thời gian không quá nhàm chán.
Bên kia.
Để có thể tự mình đến nhà ga đón người, Hoắc Tiếu cố ý dành ra nửa ngày.
Biết mẹ và vợ xách theo rất nhiều đồ đạc, anh còn tìm Lữ trưởng xin phê duyệt một chiếc xe quân sự cỡ nhỏ.
Chờ gần đến giờ, Hoắc Tiếu ôm cõi lòng đầy háo hức mong chờ, tạm biệt với các đồng nghiệp, rồi dẫn theo một cậu lính cần cụ lái xe rời đi.
Hình Quốc Cường chứng kiến hết thảy, vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy chua xót.
Chẳng qua, theo những gì anh ta được biết, Hoắc Tiếu đã tham gia quân ngũ được mười năm, nhưng cũng chỉ về thăm nhà độ ba, bốn lần.
Trừ thời gian đi đường, còn có thể ở nhà được mấy ngày đâu cơ chứ?
Đây là chỗ khó của người làm quân nhân, chẳng trách anh vui vẻ đến vậy.
Nghĩ đến đây, Hình Quốc Cường giơ cổ tay lên xem giờ, cũng có chút đứng ngồi không yên.
Anh ta nói với nhân viên cần vụ của mình: “Tiểu Trần, cậu đến khu người nhà chuyển lời cho chị dâu, rằng tối nay nấu nhiều đồ ăn một chút. Người nhà lão Hoắc tới, đường đi xóc nảy, đoán chừng họ chẳng có sức lực nấu cơm đâu... Mà thôi, người phương Bắc quan niệm xuống xe ăn sủi cảo, cậu bảo chị dâu cậu gói sủi cảo đi.”
Tiểu Trần nhận lệnh, vừa chuẩn bị chạy đi đã bị gọi quay lại.
Hình Quốc Cường nhớ đến cô vợ không có ánh mắt ở nhà, lại dặn dò thêm một câu: “Bảo cô ấy gói nhiều một chút, nếu trong nhà không đủ một mì thì sang nhà hàng xóm mượn tạm.”
Tiểu Trần: “... Em biết rồi, chính ủy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đi đi.”
“Vâng!”
Hoắc Tiếu không biết đã có người chuẩn bị cơm tối cho cả nhà mình.
Anh tự lái xe, đến nhà ga sớm một tiếng so với thời gian xe lửa đến trạm.
Dù là ở những năm sáu mươi, bảy mươi, nhưng Thiên Kinh là cố đô của triều Lục, nên nhà ga ở đây cũng được xây dựng rất sang trọng và khí phách, thậm chí còn quy hoạch một bãi đỗ xe riêng.
Hoắc Tiếu đỗ xe, dặn nhân viên cần vụ một câu “Chờ trên xe nhé!”, còn mình thì nhảy xuống khỏi vị trí ghế lái.
Thấy đoàn trưởng muốn đi vào trong nhà ga, lính cần vụ tên Hà Tiểu Quân vội hạ kính xe xuống, ló đầu ra nhắc nhở: “Đoàn trưởng, còn một tiếng nữa xe lửa mới đến trạm, nếu xe lửa trễ giờ thì còn lâu hơn nữa cơ.”
Hoắc Tiếu chỉ đáp: “Biết rồi!”, rồi không quay đầu lại mà tiếp tục đi thẳng vào trong.
Thấy vậy, Hà Tiểu Quân vỗ gáy, thầm mắng bản thân ngu ngốc.
Chỉ cần nhìn đoàn trưởng sốt sắng dọn dẹp nhà cửa suốt một ngày nay là đủ hiểu anh mong ngóng người nhà đến mức nào rồi.
Nhưng Hà Tiểu Quân cảm thấy có chút khó tin khi đoàn trưởng thoạt trông lãnh đạm của mình lại là người lưu luyến gia đình.