Ngay khi Lận Đình chuẩn bị mang theo xúc cảm ấm áp trên trán chìm vào giấc ngủ, cơn buồn ngủ trong đầu cô chợt bị một câu nói của người đàn ông đánh tan.
“Anh vốn định nói cho em biết Quả Quả và Miêu Miêu không phải con ruột của anh, nhưng bây giờ xem ra phải chờ đến ngày mai mới nói được... Cũng không biết em có để ý không nữa?”
Lận Đình: “...” Gì... gì cơ?
Đầu óc ngơ ngác chậm rãi khởi động lại, sau khi ý thức được nội dung lời nói của người đàn ông, Lận Đình ngồi bật dậy, mở to đôi mắt đào hoa tràn ngập tia m.á.u do buồn ngủ, nhìn chằm chằm người đàn ông: “Anh vừa nói gì cơ?”
Hoắc Tiếu: “...”
Hình như... rất để ý thì phải?
“Không phải em ngủ rồi à?” Gương mặt Hoắc Tiếu trở nên dịu dàng hơn.
Lận Đình cất giọng trách móc: “Em vốn sắp ngủ rồi.” Nhưng lại bị anh dọa tỉnh đấy.
Nghĩ đến đây, cô đánh giá người đàn ông ngồi ở mép giường với ánh mắt nghi ngờ, nghi ngờ có phải ban nãy bản thân nghe lầm không.
Biết vợ không nghe được đáp án thì khó mà ngủ ngon, Hoắc Tiếu kéo chăn lên đắp cho cô, đồng thời cũng cho cô một câu trả lời thuyết phục: “Quả Quả và Miêu Miêu là con của đồng đội anh, đối phương đã hi sinh, hai đứa bé trở thành trẻ mồ côi.”
Ối, hóa ra cô không nghe lầm.
Không biết do quá mệt mỏi, hay do quá sốc trước tin tức này, Lận Đình cảm thấy đầu mình dần trở nên choáng váng.
Tuy nói... tuy nói lúc trước khi phát hiện cặp song sinh long phượng không giống Hoắc Tiếu, cô cũng chỉ dám nghĩ hai đứa giống mẹ, chứ chưa bao giờ nghĩ theo hướng hai đứa được anh nhận nuôi.
Vậy...: “Cuộc hôn nhân lúc trước của anh?”
Hoắc Tiếu: “Anh chưa từng kết hôn, trên giấy tờ cũng chỉ có mỗi em, chẳng qua đứa bé không thể tự nhiên xuất hiện, nên mới nói với người trong thôn rằng mẹ đứa bé qua đời.”
Do không muốn gợi ra những rắc rối không đáng có nên anh và mẹ cố hết sức giảm bớt chủ đề về mẹ ruột của cặp song sinh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chẳng ngờ người ta đồn qua đồn lại, cuối cùng đồn thành vợ cũ của anh bỏ trốn.
Tuy hiện tại Lận Đình rất buồn ngủ, nhưng đầu óc của cô lại rất tỉnh táo: “Không còn một người thân nào ư?”
Không phải cô không muốn nuôi cặp song sinh, cô chỉ đơn thuần tò mò về hoàn cảnh gia đình của hai đứa bé mà thôi.
Hoắc Tiếu im lặng mấy giây rồi mới trả lời: “Người thân ruột thịt thì còn mỗi ông nội, nhưng... hoàn cảnh của ông cụ không tốt lắm, không tiện chăm sóc đứa bé.”
Hoàn cảnh không tốt... Lận Đình trợn tròn mắt nhìn người đàn ông: “Ý anh là...”
Hoắc Tiếu gật đầu, không hề cảm thấy ngạc nhiên trước sự nhạy bén của vợ, đương nhiên, anh cũng không muốn giấu cô: “Chuyện sau này chẳng ai nói chính xác được, nhưng trước mắt, thân phận của cặp song sinh không tiện để nhiều người biết.”
Lận Đình cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, dù sao ở thời điểm hiện tại, những người bị dán danh “năm phần tử xấu” không những bị người trên cả nước ghét, mà ngay cả tính mạng của họ cũng không có đảm bảo.
Nghĩ đến đây, cô lại hỏi: “Cha mẹ đứa bé đã thật sự qua đời rồi ư?”
Thấy vợ không có bất cứ biểu cảm chén ghét nào đối với chuyện này, trái tim Hoắc Tiếu hoàn toàn thả lỏng: “Qua đời rồi, cặp song sinh chính là huyết mạch duy nhất của gia đình họ.”
Chẳng qua việc họ qua đời thế nào, anh không muốn kể quá tỉ mỉ, lo sẽ khiến cô sợ.
Lận Đình: “Nếu anh và cha của Miêu Miêu và Quả Quả là bạn thân, chẳng phải sẽ dễ dàng bị người ta điều tra ra ư?”
Hoắc Tiếu: “Em yên tâm đi, có rất ít người biết về tình bạn giữa anh và cha hai đứa bé, cho dù có người điều tra thì cũng sẽ có người bảo vệ chúng ta, lữ trưởng Ngụy và tư lệnh bên phía thành phố Dung sẽ xóa sạch mọi dấu vết.”
Hóa ra, ông nội của Quả Quả và Miêu Miêu còn có địa vị hơn cô tưởng...
Trong giây phút đó, Lận Đình chợt muốn hỏi thân phận cụ thể của ông nội và cha mẹ hai đứa bé.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chẳng qua sau khi nghĩ lại, cô nhanh chóng dẹp ngay ý định đó, dù sao kiếp nạn này cũng chỉ vừa bắt đầu, tương lai có quá nhiều thay đổi, chẳng ai biết trước được điều gì, sống tốt ở hiện tại mới là điều quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, cô giơ tay xoa xoa ấn đường đang cau chặt của người đàn ông, thở dài nói: “Đừng đau lòng, người mất thì cũng mất rồi, con người luôn phải nhìn về phía trước, chúng ta cứ nuôi dạy tốt hai đứa bé là được.”
Không ngờ Đình Đình lại có thể chấp nhận một cách dễ dàng như vậy, thái độ của cô tốt hơn nhiều những gì anh mong đợi. Trái tim Hoắc Tiếu nóng lên, anh không kiềm lòng được nâng tay cô lên môi hôn một cái.
Gương mặt Lận Đình nóng bừng, cô rút tay về, nhưng anh không chịu thả ra, cô xấu hổ sẵng giọng: “Em muốn đi ngủ.”
Biết cô thật sự không thể gắng gượng được nữa, Hoắc Tiếu mới đứng dậy đỡ cô nằm xuống, dém kỹ mép chăn, rồi thuận miệng nói với cô rằng mình không kể với chính ủy Hình về chuyện hai đứa bé không phải con ruột.
Lận Đình nằm trong chăn, nghe vậy thì suy nghĩ vài giây rồi tỏ vẻ đồng ý: “Như vậy tốt cho tất cả mọi người, ngày mai em sẽ khớp cách nói với mẹ.”
Hoắc Tiếu lại cúi người hôn lên má vợ, dịu giọng nói: “Ngủ đi, sau này chúng ta trò chuyện tiếp.”
Đêm nay vừa bị hôn trán, vừa bị hôn tay, bây giờ thế mà được một tấc muốn tiến một thước, bắt đầu hôn đến hai má rồi.
Tuy nói cô rất vui vẻ khi nghe tin lúc trước kia anh chưa từng có người yêu, cũng đã chuẩn bị tinh thần để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Nhưng... cô vẫn xấu hổ lắm.
Nghĩ đến đây, Lận Đình vội nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong chăn.
Ngày hôm sau.
Lận Đình bị tiếng kẻng quân đội đánh thức.
Thế nhưng cô còn chưa kịp mở mắt, bên tai đã truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Em ngủ tiếp đi, đợi huấn luyện xong, anh sẽ mang đồ ăn sáng về.”
Nghe vậy, Lận Đình nửa tỉnh nửa mơ yên tâm ngủ tiếp, ngay cả Hoắc Tiếu ra ngoài vào lúc nào cũng không biết.
Đương nhiên, cô càng không biết đối phương về vào lúc nào, bởi vì chờ khi cô hoàn toàn thức giấc, đã hơn mười giờ sáng rồi.
Giấc ngủ kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, khiến Lận Đình ngoại trừ cảm thấy sảng khoái ra, còn thấy đói vô cùng.
Cô nhanh chóng sửa soạn lại, rồi gấp gọn chăn màn, sau đó mới ra khỏi phòng.
Không thấy mẹ chồng và hai đứa bé đâu, nhưng căn nhà hôm qua vẫn còn đơn sơ, hôm nay đã thay đổi rất nhiều, đống hành lý cũng được thu dọn hơn phân nửa.
Cô tiếp tục ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy mẹ chồng đang ngồi bên giếng nước giặt quần áo.
Nhà ở đây là nhà tập thể nối liền nhau, nên không có sân.
Nhưng trước khu nhà có một giếng nước, nên dùng nước rất thuận tiện.
Chỗ giếng nước không chỉ có mỗi mẹ chồng cô, bên cạnh bà còn có chị dâu Vấn Lan đang ngồi nhặt rau và một người phụ nữ không biết tên.