Thấy vẻ mặt xấu hổ của con dâu, bà săn sóc chuyển chủ đề: “... Đúng rồi, ban nãy Vấn Lan có tới đó.”
Lận Đình: “Chị ấy tới làm gì ạ?”
Hồ Tú: “Gọi chúng ta ra sau núi hái rau tể thái.” Dứt lời, bà lại cảm thán: “Mẹ vốn tưởng thành phố lớn không có rau dại, mọi người vẫn luôn phải ăn rau củ và ngũ cốc cung ứng, không ngờ cuộc sống của họ cũng chẳng khác vùng nông thôn chúng ta là bao.”
Doanh trại nơi đơn vị Hoắc Tiếu đóng quân nằm ở ngoại ô phía nam, phía sau doanh trại có một ngọn núi, cũng không quá cao, đỉnh núi cao nhất chắc cũng chỉ khoảng một trăm mét.
Nhưng núi nơi này vẫn có điểm khác biệt với núi ở quê, ít nhất trên ngọn núi phía sau đại đội Hướng Dương không có chùa miếu.
Vừa nghe con dâu nói vậy, Hồ Tú đã lập tức cảm thấy hứng thú: “Có chùa miếu nữa cơ à? Mẹ vừa nói với Vấn Lan hôm nay chúng ta bận chuyện khác rồi, chờ chúng ta chuẩn bị xong đồ đạc trong nhà, nhất định phải ra sau núi xem một cái mới được.”
Tạm thời không nhắc đến chuyện thắp hương bái Phật, chỉ muốn dẫn đám trẻ đi ngắm núi non, để thư giãn một chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Đình cũng có ý này, cho nên sau khi nghe mẹ chồng nói vậy, cô lập tức gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn xong.
Hai mẹ chồng con dâu mỗi người một tay dắt một đứa bé, tay còn lại xách theo một chiếc giỏ trúc rồi đi ra ngoài.
Hợp tác xã mua bán trong quân đội chủ yếu phục vụ người nhà quân nhân, cho nên được xây dựng gần khu người nhà.
Nhưng trong lữ đoàn, ngoại trừ những sĩ quan có cấp bậc phó đoàn trưởng trở lên, thì những chiến sĩ có mười lăm năm tuổi quân và một số nhân tài kỹ thuật đặc thù đều có thể dẫn người nhà theo quân.
Cho nên, diện tích của khu người nhà thật sự không nhỏ.
Hơn nữa họ còn dắt theo hai đứa bé chân ngắn, cứ đi một lát lại nghỉ một lát, phải mất hơn nửa tiếng mới đến được hợp tác xã mua bán.
Khác hoàn toàn với suy nghĩ chen chúc hay giành giật của hai người, trong hợp tác xã mua bán không có nhiều người, đồ đạc cũng đầy đủ hơn so với tưởng tượng của họ.
Ít nhất, họ có thể mua đủ các loại gia vị.
Đầu tiên, hai mẹ chồng con dâu mua nửa cân bánh quy, là loại bánh quế hình chữ nhật, bên trên có rắc đường cát trắng.
Sau khi chia cho hai đứa bé mỗi đứa một chiếc, họ mới bắt đầu mua gia vị.
Đến lúc này, Lận Đình mới cảm thấy hành vi không nỡ tiêu tiền mua mới nên cái gì cũng xách theo của mẹ chồng thật ra khá tốt.
Dù sao nếu không nhờ bà kiên trì xách theo những chai, vại rỗng đó, thì lúc này họ nhất định phải đi mua chai, lọ mới để đựng tương, giấm.
Nghe thấy lời trêu chọc của con dâu, trong lòng Hồ Tú vui vẻ, bà không nhịn được mà tự hào: “Đó là trí tuệ cuộc sống mẹ tích lũy được trong rất nhiều năm đó.”
Lận Đình liên tục gật đầu: “Đúng vậy, mẹ vẫn luôn rất thông minh.”
Nhận được sự khẳng định của con dâu, Hồ Tú lập tức cười toe toét.
Thấy hai người hơi lạ mặt, chị gái nhân viên bán hàng bèn hỏi: “Hai người mới đến theo quân à? Là người nhà ai thế?”
Lận Đình cười đáp: “Vâng, bọn em mới tới, chồng em là Hoắc Tiếu ở trung đoàn một, không biết chị có biết anh ấy không?”
“Đoàn trưởng Hoắc à? Sao không biết cho được?” Đây là doanh trại của trung đoàn một, ngoại trừ lữ đoàn trưởng và chính ủy lữ đoàn, đoàn trưởng Hoắc là người có chức vụ cao nhất.
Vì thế, chị gái vốn có chút thái độ coi thường, nay lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, đổi thành gương mặt tươi cười, mồm mép lưu loát, khen ngợi hết lời: “Tôi tên là Trần Lan Hoa, là vợ của Chu Chính Vĩ - tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn hai. Ban nãy thấy em dâu đến, thấy lạ mặt, tôi còn đang nghĩ xem đây là vợ của ai mà xinh đẹp thế. Bây giờ nghĩ lại, đoàn trưởng Hoắc lớn lên tuấn tú như vậy, cũng chỉ mỗi em dâu mới xứng với anh ấy thôi.”
Mặc dù ngoài miệng Trần Lan Hoa nói vậy, nhưng trong lòng lại ghen tị vô cùng.
Vợ của đoàn trưởng Hoắc nhỏ hơn cô ta ít nhất mười tuổi, thế nhưng người ta đã là vợ đoàn trưởng rồi. Đúng là người so với người chỉ có tức c.h.ế.t mà.
Vả lại, bụng đối phương cũng không chịu thua kém, ban nãy cô ta nghe được hai đứa bé trắng trẻo xinh xắn kia là song sinh.
Nghĩ đến đây, cô ta lại đưa mắt nhìn người phụ nữ trung niên đứng cạnh, đôi mắt đảo như hạt châu: “Đây là mẹ của em dâu đúng không? Tình cảm của hai mẹ con em tốt thật đó.” Theo quân còn dẫn theo mẹ ruột!
Lận Đình còn chưa kịp trả lời, Hồ Tú đứng cạnh đã bật cười trước.
Bà ấy hoàn toàn không nghe ra ý cạnh khóe trong lời nói của đối phương, chỉ nghĩ trong mắt người ngoài, bà và con dâu thật sự giống mẹ con ruột, nên đắc ý không thôi: “Tôi là mẹ chồng của con bé.”
Trần Lan Hoa thật sự rất kinh ngạc: “Thím là mẹ của đoàn trưởng Hoắc ấy ạ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồ Tú: “Đúng vậy.”
Điều này... khiến người ta có muốn ghen tị cũng không ghen tị nổi, có một người chồng xuất sắc cũng thôi đi, đến mẹ chồng còn dễ tính như vậy.
Hồ Tú hoàn toàn không phát hiện bản thân đã vô tình “vả mặt” người khác, bà cười tủm tỉm tạm biệt với Trần Lan oa, rồi cùng con dâu đi đến nơi bán nguyên liệu nấu ăn.
Trong hợp tác xã mua bán có khu bán nguyên liệu nấu ăn, nhưng cũng chỉ có vài loại. Hiện tại thì ngoài trứng gà ra, chẳng có nguyên liệu gì khác.
Nếu muốn mua thịt thì phải đến sớm xếp hàng.
Chẳng qua Hồ Tú và Lận Đình cũng không sốt ruột, dù sao họ đã mang theo rất nhiều thịt muối từ quê nhà.
Nếu thời tiết nóng lên thì không thể giữ lâu được, vì vậy cần tranh thủ ăn hết càng sớm càng tốt.
Cho nên, cuối cùng hai người chỉ mua được một cân trứng gà.
Về phần rau dưa thì thật sự không cần mua, vì hàng xóm xung quanh đã biếu kha khá.
Do sáng nay Hoắc Tiếu đã nói đến trưa anh sẽ mua đồ ăn ở căn tin về.
Cho nên dù hai mẹ chồng nàng dâu đã mua được gia vị và nguyên liệu nấu ăn thì họ cũng không có ý định nhóm lửa nấu cơm.
Đương nhiên, chủ yếu là họ không có sức.
Trên đường về, họ vừa phải bế hai đứa bé không có sức đi, vừa phải xách đồ đạc, khiến hai mẹ chồng nàng dâu mệt mỏi không thôi.
Sau khi về đến nhà, họ trực tiếp lên giường nằm nghỉ.
Chẳng qua chỉ nằm được một lát thì Hoắc Tiếu đã xách cơm trưa về.
Anh vừa bày đồ ăn ra bàn, vừa quan sát vợ mà không để lại dấu vết gì.
Mãi đến khi nhận được vài cái lườm sắc lẹm, anh mới cong môi, thu hồi tầm mắt với tâm trạng vui vẻ.
Đồ ăn ở căn tin vẫn bình thường như trước, Hồ Tú ăn vài miếng rồi nói: “Vấn Lan có tặng chút rau tể thái đó, tối nay chúng ta gói sủi cảo ăn nhé?”
Hoắc Tiếu: “Mọi người mua gia vị về rồi ạ?”
Hồ Tú: “Mua rồi, để trong phòng bếp đó. Đồ dùng trong hợp tác xã mua bán khá đầy đủ, sáng mai mẹ sẽ đi sớm xếp hàng mua một miếng thịt mỡ về thắng dầu.”