Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 92: Chương 92



Như lúc này đây, nhìn thấy người kia từ xa lườm mình một cái, kèm theo một tiếng hừ lạnh, Lận Đình đã không còn chút xao động nào nữa.

Ngược lại, người bạn mới làm quen đi bên cạnh cô, chị dâu của gia đình đoàn trưởng Đoàn 3 - Cố Phương có chút không nhìn nổi: “Lưu Văn Diễm cả ngày cau có có mệt không? Cô có tính tình tốt, chứ nếu là tôi, tôi đã hừ lại rồi.”

Lận Đình cười khẽ: “Chủ yếu là hàng ngày cô ta đều như vậy, cũng chẳng có gì mới mẻ, tôi đã quen rồi.”

Đoàn trưởng Đoàn 3 dù đã 35 tuổi, nhưng Cố Phương mới chỉ 24 tuổi, tính cách còn mang nét nhảy nhót của người trẻ, nghe vậy không nhịn được lẩm bẩm: “Quan trọng là lườm một cái cũng mệt phải không? Với đôi mắt nhỏ của cô ta, nếu không chú ý nhìn, ai biết cô ta đang lườm.”

“Phụt... Câu này cô đừng nói lung tung.” Lận Đình cười phá lên rồi vội vã nhắc nhở.

Cố Phương khẽ hừ một tiếng: “Tôi biết, dù Lưu Văn Diễm có nghe được đi nữa tôi cũng không sợ, cô ta cũng không ít lần chế giễu sau lưng là tôi lùn.”

Câu này Lận Đình tin, gia đình đoàn trưởng Đoàn 3 rất mạnh, Cố Phương cũng xuất thân từ gia đình cán bộ.

Dẫu vậy... Lận Đình nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, lòng nghĩ, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu biết bao.

Cố Phương nheo mắt: “Vừa rồi cô nhìn tôi cái gì vậy?”

Sao giống hệt cái nhìn của chồng cô ấy khi khen cô ấy nhỏ nhắn dễ thương? Trời mới biết đối với người cực kỳ coi trọng chiều cao như cô ấy, khen nhỏ nhắn dễ thương như là chửi cô ấy lùn!

Lận Đình ánh mắt chân thành: “Không có gì... À, Hoắc Tiếu nhà tôi đến đón tôi rồi.”

Cố Phương nghi ngờ mình đang bị đánh lạc hướng, nhưng vẫn không thể không liếc nhìn về phía cửa lớn. Đúng như dự đoán, đoŕn trưởng Hoắc đang đứng thẳng tắp tại cửa, bên cạnh anh, người đàn ông có khí chất học thuật không ai khác chính là chồng cô ấy, Ôn Vinh Hiên.

Bỗng nhiên, sau nửa tháng chưa gặp chồng, Cố Phương vội vàng chạy đến, miệng không ngừng gọi: “Anh Vinh Hiên!”

 

Nghe thấy tiếng gọi, phản ứng của Ôn Vinh Hiên thì Lận Đình không biết, nhưng cảm giác tê dại trên da đầu cô lại rất rõ rệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù sao thì Hoắc Tiếu nhà cô cũng có chấp niệm với việc gọi “anh Tiếu”.

Quả nhiên, khi Lận Đình vội vàng tiến đến cửa, cố gắng nhìn chằm chằm vào chồng mình, cô không ngạc nhiên khi thấy vẻ trông đợi trong mắt anh.

Lận Đình: “...”

Cô hơi nhếch mép, trước mặt người ngoài luôn giữ thể diện cho chồng, gọi một tiếng: “Anh.”

Trong lòng cô nghĩ, một ngày nào đó phải to tiếng gọi “anh trai” cho bằng được, làm anh phát ngấy luôn!

Hoắc Tiếu hài lòng, anh theo thói quen vươn tay lấy chiếc túi đeo vai của vợ, lúc này mới cười nhẹ: “Về nhà chứ?”

Lận Đình gật đầu, quay lại nhìn về phía Cố Phương thì mới nhận ra cô ấy đã đi xa vài bước.

Dáng đi của cô ấy nhảy nhót làm sao, dường như hoàn toàn quên mất người bạn mới kết giao.

Thấy vậy, không muốn làm phiền cuộc đoàn tụ của họ, Lận Đình cũng không đi theo mà bắt đầu hỏi chồng mình về chuyến đi này, có gặp phải chuyện gì không...

Cả hai vừa đi vừa cười đùa, không mất bao lâu đã thấy khu nhà ở của gia đình mình.

Khi bước vào nhà, cô ôm hôn cặp song sinh của mình, thấy chồng đưa cho mình hai bộ quần áo.

Lận Đình đánh giá kích thước: “Dành cho em à?”

Hoắc Tiếu: “Ừm, tranh thủ ghé qua tòa nhà bách hóa lớn mua.”

Anh nói về cửa hàng lớn nhất ở trung tâm thành phố, chỗ đó có đủ mọi thứ, kiểu dáng quần áo đa dạng, hiếm khi đi qua, nên nghĩ đến việc mua quà cho mẹ và vợ con.

Về việc chồng tự nguyện mang quà về, Lận Đình khá ngạc nhiên, nhưng cảm xúc chủ đạo vẫn là niềm vui sướng.

Cô lập tức cầm lấy bộ quần áo, đem so dáng trên người mình.

Ngoài dự đoán, Hoắc Tiếu đã tặng cho cô một bộ thanh niên xung phong màu xám đậm.

Chỉ cần nhìn vào đường may và dáng vẻ của bộ đồ, cô đã có thể tưởng tượng ra nó đẹp đến dường nào khi mặc lên người.

Điểm then chốt là kích cỡ của bộ quần áo cũng vừa vặn.

Nghĩ đến đây, Lận Đình lại nhìn chồng mình, hỏi: “Làm sao anh biết được số đo của em?” Sau đó lại thêm một câu tò mò: “Sao anh lại chọn màu này?”

Thấy vợ thực sự thích món quà, Hoắc Tiếu cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói: “Anh đoán mò thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thực tế không phải vậy, anh đã mặt dày mày dạn, nhờ một người bán hàng có vóc dáng tương tự vợ mình thử giúp.

Về màu sắc... kể từ khi biết được tình hình chung của mười năm sau qua lời kể của Vương Tú Cầm, anh đã có ý định loại bỏ những thứ không nên xuất hiện trong nhà, tự nhiên anh cũng không chọn những màu sắc chói lọi cho vợ.

Có điều, anh không định kể chuyện này cho gia đình, để tránh làm họ hoảng sợ.

Lận Đình không biết câu chuyện phía sau, đang hân hoan cầm quần áo chuẩn bị vào phòng ngủ thử, thì nghe thấy tiếng mẹ chồng có phần khinh thường: “Mẹ đã nói nhóc Tiếu không có mắt nhìn, chọn cái gì không chọn, lại chọn màu già nua thế này? Sao không chọn cái hoa nhỏ, hoặc màu đỏ thẫm? Màu đó mới làm người ta trông xinh đẹp.”

Lận Đình...”Con thích kiểu này.”

Cô không muốn màu đỏ thẫm, cũng không muốn hoa nhỏ.

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, chiều tàn rồi lại đến bình minh.

Chỉ trong chớp mắt, một tuần lễ lại trôi qua, khi áo khoác dày được thay bằng quần áo mỏng manh, mùa xuân rực rỡ đã chính thức bước vào thời kỳ đầy sức sống.

Lận Đình luôn lo lắng cho quê nhà, cuối cùng cũng đón nhận tin tốt khi tháng Tư về. Chị cả Lận Tương của cô đã thành công ly hôn.

Trong khi đó, Triệu Khải và Uông Mai Mai bị coi là trường hợp điển hình, sau một tuần lễ bị chỉ trích và giáo dục nơi công cộng, cuối cùng cũng bị kết án lao động cải tạo mười năm.

Điều đáng mừng hơn là, vì là bên bị hại và có sự bảo vệ của gia đình, vụ ly hôn của Lận Tương không nhận quá nhiều chỉ trích.

Điều duy nhất đáng lo ngại là, cha mẹ của Triệu Khải thỉnh thoảng lại đến nhà họ Lận khóc lóc, muốn giành lấy đứa trẻ.

Có điều, nhà họ Lận không phải dễ bắt nạt, Lận Đình cũng không quá lo lắng.

Bên cạnh đó, vở kịch cạnh tranh chức vụ ồn ào tại khu nhà ở gia đình cuối cùng cũng hạ màn.

Điều bất ngờ là, người cuối cùng nhận chức vụ tham mưu trưởng cấp phó đoàn không phải là một trong những sĩ quan cạnh tranh khốc liệt nhất.

Mà là một nhân viên được điều động từ bên ngoài.

Khi thông báo được đưa ra, cả gia đình Lận Đình lẫn gia đình Đường Vấn Lan đều trở nên vắng lặng.

Ngược lại, Hoắc Tiếu và chính ủy Hình lại bận rộn hơn bao giờ hết.

Bởi lẽ, tính cả Hoắc Tiếu, đây đã là lần thứ hai có người được điều động ngoài kế hoạch trong năm nay.

Không thể nói rằng các sĩ quan dưới quyền không có ý kiến.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.