Trong hai năm này Viêm Nghị đã thuận lợi đăng cơ làm Hoàng đế. Chỉ là hắn luôn vui buồn thất thường, càng uy nghiêm hơn so với Hoàng đế trước đây, khiến cho người ta sợ hãi.
Hắn mạnh mẽ vang dội, quản lý các triều thần đến ngoan ngoãn dễ bảo. Tựa như các triều thần nói sai một câu, làm sai một điều, đều có thể sẽ mất mạng.
Cung nữ hầu hạ bên cạnh hắn chết hết người này đến người khác. Mọi người sợ tới mức khi hầu hạ hắn không dám thở mạnh một chút, sợ người tiếp theo chết chính là mình.
Viêm Nghị có được danh xưng bạo quân. Mọi người kính hắn sợ hắn, trong lòng ai nấy đều nguyền rủa hắn chết sớm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hệ thống quân đưa ra nhiệm vụ này. Một đời này Viêm Nghị sẽ trở thành bạo quân, sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than.
Viêm Nghị chán ghét chính sự triều đình, hắn giao chính sự lại cho tể tướng.
Mà hắn thì rời khỏi hoàng cung, đi lang thang khắp nơi.
Khi đi ngang qua một trấn nhỏ bình thường, nhìn hình ảnh một nhà ba người vô cùng hòa thuận, trong lòng hắn có chút nghĩ đến: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly.*
Thế nhưng người nữ nhân kia thích lại không phải là hắn.
Suy nghĩ bị kéo trở về, mẫu thân đứa bé kia bỗng quay đầu lại, khuôn mặt hiền từ cười nhìn hài tử.
Đến khi nhìn thấy rõ mặt nàng, đồng tử của hắn liền co rụt lại.
*Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly: Hai câu thơ trong ‘Bạch đầu ngâm’, có nghĩa