Hắn yên tĩnh một lát, lại lo lắng bất an hỏi: "Ngươi sẽ đuổi ta đi sao?"
Sơ Tranh nắm tay Thu Nhai thật chặt: "Sẽ không. Ai nói gì với ngươi?"
Thu Nhai vội vàng lắc đầu: "Không có, ta chỉ sợ hãi. Ta biết... Ta không bình thường, ta cái gì cũng không biết, còn luôn đem đến phiền phức cho ngươi, ta sợ ngươi không thích ta."
"Không thể nào, đừng nghĩ lung tung." Biết làm phiền mà ngươi còn dám tìm đường chết với ta! Mỗi ngày không thể ngoan ngoãn ở yên đó được sao!
Sơ Tranh sờ tóc Thu Nhai hai cái, bình phục lại táo bạo dưới đáy lòng.
Thu Nhai hỏi tới hỏi lui, nhận được đáp án khẳng định, vui vẻ, cả người đều trở nên nhẹ nhàng.
Pháo hoa kết thúc, Sơ Tranh kéo Thu Nhai vào nhà ngủ.
Thu Nhai vẫn còn hưng phấn, không hề buồn ngủ chút nào.
Sơ Tranh vất vả lắm mới dỗ hắn lên giường được, nhưng Thu Nhai nhích tới nhích lui, Sơ Tranh hận không thể đạp hắn xuống dưới.
Sơ Tranh không ngừng mặc niệm dưới đáy lòng mấy lần thẻ người tốt.
"Thu Nhai."
Thu Nhai mở to mắt, chủ động nhích về phía Sơ Tranh.
"Ta dạy cho ngươi một chút chuyện khác." Sơ Tranh thấp giọng nói: "Muốn học không?"
Thu Nhai suy nghĩ, gật đầu: "Muốn."
"Nhắm mắt lại, ta không gọi ngươi, không được phép mở ra "
Thu Nhai nghe lời nhắm mắt.
Trước mắt triệt để lâm vào bóng tối, Thu Nhai theo bản năng nắm chặt Sơ Tranh.