Cất bước theo sau Lam đang lơ lửng lướt trên mặt đất đen nhánh, Sơn cảm thấy có chút ngứa ngáy. Lúc nãy t·ấn c·ông cậu thì nó nhanh thế, bây giờ đi phía trước dò đường thì chậm rãi, từ tốn. Nếu không phải nơi đây kỳ quái không theo lẽ thường thì Sơn còn nghĩ mình đã làm gì để đến mức Lam nó không tình nguyện đến mức độ này nữa. Tiểu Hoa nóng tính hơn còn đã mở miệng giục Lam đi nhanh hơn một lần, nhưng Lam cũng đã biểu thị là khu vực sâu phía trong nó cũng không hay đi vào lắm nên không dám đi nhanh. Mà vậy cũng phải thôi, càng vào sâu càng cảm thấy âm trầm khó chịu, lại ẩn chứa những nguy hiểm tiềm tàng. Nói không xa, vừa mới đây, Tiểu Hoa nó nhanh nhảu chạy đông chạy tây, xui rủi thế nào lại đạp ngay vũng lầy. Vũng lầy này kỳ thực cũng khá nông, kể cả thấp bé nhẹ cân như Tiểu Hoa cũng chẳng bị lún bao nhiêu, Sơn kéo nhẹ một phát đã kéo nó ra được ngoài. Nhưng cái nguy hại ở đây là vũng lầy này âm khí rất nặng, kể cả có chân nguyên hộ thể mà vẫn bị âm khí ăn mòn vào, bây giờ Tiểu Hoa đang ngồi một chỗ vận chuyển chân nguyên đi tiêu trừ âm khí kia kìa.
Nói về thứ âm khí kia, Sơn chỉ hiểu đại khái một số kiến thức cơ bản, ví dụ như nó hay xuất hiện ở những vùng đất c·hết, mộ địa, nghĩa trang. Những nơi thông thường thì không đáng bao nhiêu, hầu như không ảnh hưởng đến sinh vật sống nếu không sinh hoạt bên trong quá lâu. Nhưng ở đây thì khác, do bản chất kỳ lạ của khu vực này, âm khí nặng đến mức không tưởng, hít thở thôi cũng thấy khó chịu rồi. Ngoài ra âm khí xâm nhập vào cơ thể cũng rất có hại, với người thường thì có thể sinh ra bệnh tật, ảnh hưởng tâm lý, lâu dài có thể dẫn đến đột tử. Còn đối với tu tiên giả, sẽ ảnh hưởng đến quá trình tu luyện, hay tâm cảnh, một vài hệ luỵ khác mà Sơn cũng chưa rõ lắm, nên tốt nhất là nên sớm khu trừ đi, tránh hậu hoạn sau này.
“Bẩn c·hết bản cô nương rồi! Hại ta khó chịu hết cả người.” – Tiểu Hoa vừa kết thúc quá trình khu trừ âm khí liền giậm đất mà mắng.
“Ai bảo nhóc không chịu yên tĩnh đi, cứ nhảy nhót lung tung thì chả vậy. May mà lần này cũng không bị nặng, không thì…” – Sơn nói nửa chừng.
“Hừ! Biết thế thì ta chờ ở ngoài cùng quả trứng kia cho lành, cho đại ca ngươi vào đây một mình.” – Tiểu Hoa bực dọc.
“Nhóc ở ngoài cũng được, nhưng nếu kiếm được bảo vật hay đồ tốt gì thì tất cả sẽ là của anh.” – Sơn cười cợt.
“Đấy là ta nói thế, còn đã vào đây rồi, bảo vật ai thấy người đấy có phần.”
“Đã nhóc không có vấn đề gì nữa thì di chuyển tiếp thôi, lề mề vậy đủ rồi!”
Sơn cũng chẳng thèm đôi co thêm với con nhóc này nữa, tiếp tục theo sự dẫn dắt của Lam mà di chuyển tiếp. Lại nói tại sao Phượng lại ở ngoài mà không vào cùng Sơn, có hai lý do, một là nó có ý không muốn vào đây, hai là Sơn thấy Lam rất sợ Phượng, sợ còn hơn cả lúc Tiểu Hoa mới tiếp xúc với nó, nên cậu cũng không dám để nó đến gần Lam, sợ có vấn đề xảy ra thì hỏng chuyện. Chung quy là cứ để Phượng ở ngoài, chờ khi nào Sơn đi ra thì đón nó sau, cũng chẳng sợ lạc được, vì nó có thể xác định được Sơn đi về hướng nào mà.
Quãng đường tiếp theo, âm khí càng lúc càng dày đặc hơn, may mắn là cũng không gặp phải tình huống bất ngờ nào, nhưng cũng chẳng có cái gì tốt cả. Đến một địa điểm, đột nhiên Lam dừng lại, thân hình đứng bất động, có vẻ như đang nhìn về một chỗ. Sơn tò mò nhìn về hướng đấy, chưa phát hiện ra có gì đặc biệt, nên cậu không nhịn được mà hỏi:
“Có cái gì ở đấy sao?”
“Đây… là… nhớ… đầu… tiên.” – Lam đáp bằng một câu khá khó hiểu.
“Là nơi cậu có ký ức đầu tiên đúng không?” – Sơn mất một lúc mới diễn tả được.
“Ph… phải.” – Lam.
“Ý là sao?” – Tiểu Hoa mặt đầy dấu chấm hỏi – “Có gì đặc biệt ở đây à?”
“Hẳn là nơi Lam được sinh ra. Bây giờ nó có vẻ như đang tưởng nhớ lại thôi, anh cũng không thấy ở đây có gì đặc biệt.” – Sơn giải thích.
“Ồ, ra vậy!”
Tiểu Hoa gật gù, rồi hướng ánh mắt dò xét xung quanh. Sơn cũng không quấy rầy Lam “tưởng niệm” nơi khai sinh của nó, thay vào đấy cậu bắt đầu cẩn thận đi lại xung quanh xem ở đây có gì đặc biệt mà có thể sản sinh ra quỷ tu – tồn tại kỳ lạ không phù hợp để xuất hiện trên tinh cầu này. Xung quanh chẳng có gì khác lạ, chỉ có ngay phía trước mặt Lam là một tảng đá lớn đen kịt, nằm bên cạnh là một bộ xương đã ngả màu sang nâu, Sơn nghi ngờ đây là phần còn lại của thân xác Lam sau khi nó q·ua đ·ời. Nghi ngờ tảng đá này có chứa huyền diệu gì, Sơn lại gần bắt đầu nghiên cứu tảng đá. Tuy nói là nghiên cứu nhưng Sơn cũng không có đủ can đảm để chạm trực tiếp vào tảng đá, chỉ có thể đưa ánh mắt quét từ trên xuống dưới, để rồi cuối cùng nhìn chẳng ra cái gì, hoàn toàn như một tảng đá lớn thông thường bị ảnh hưởng bởi âm khí dày đặc nơi đây. Tuy trước mắt là vậy nhưng Sơn vẫn không thể tin được tảng đá này không có gì lạ, cậu bèn vòng ra phía sau để xem còn gì mình bỏ sót không. Kết quả cũng như đằng trước, hoàn toàn không có gì khác biệt.
“Tảng đá này có gì không mà sao đại ca ngươi nhìn ngắm kỹ gớm vậy?” – Tiểu Hoa tiến lại gần Sơn hỏi, rồi cũng học theo cậu quan sát kỹ tảng đá – “Ta chẳng thấy nó có gì đặc biệt cả.”
“Thì anh vẫn đang tìm xem nó có gì đặc biệt không đây, nhưng tiếc là nhìn nãy giờ cũng chưa thấy ra điểm gì khác lạ, hoàn toàn chỉ là một tảng đá bình thường.” – Sơn lắc đầu.
“Sao đại ca ngươi không thử chạm vào xem thế nào? Có khi nó cần phải bị tác động để kích hoạt cũng không chừng.” – Tiểu Hoa gợi ý.
“Nói nghe hay nhỉ, vậy sao nhóc không tự mình chạm vào xem có kích hoạt cái gì không?” – Sơn lườm Tiểu Hoa.
“Hi hi, ta đùa một tí thôi!” – Tiểu Hoa cười gượng, rồi nghiêm túc lại đề nghị - “Hay là đại ca ngươi thử ném một viên tinh hạch ra xem nó có phản ứng gì không?”
“Cũng được, để anh thử xem!”
Sơn thấy đây cũng là một ý kiến không tệ, liền tiện tay lấy ra một viên tinh hạch cấp thấp nhất ném về phía tảng đá. Chuyện kỳ lạ liền thật sự đã xảy ra, viên tinh hạch kia vừa chạm vào bề mặt tảng đá liền như nam châm gặp cực trái chiều, dán chặt ở phía trên. Tiếp theo bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng viên tinh hạch bắt đầu ảm đạm lại, mờ đi rất nhanh. Cuối cùng chỉ nghe “tách” một tiếng, viên tinh hạch vỡ vụn ra rồi vương vãi xuống đất, hoàn toàn đã thành một đống bột vụn.
“A, tình huống này có chút quen mắt nha, ta đã thấy ở đâu rồi thì phải.” – Tiểu Hoa ngạc nhiên, rồi lại nhíu mày.
“Là giống Phượng, hút cạn kiệt năng lượng bên trong, không khác mấy so với nó.” – Sơn cũng nhíu mày thật chặt, không ngờ đến lại là tình huống này.
“À đúng là vậy!” – Tiểu Hoa gật gù, rồi lại hãi nhiên nói lớn – “Chẳng lẽ lại là trứng của một loài đặc thù quý hiếm gì, lại còn sinh trưởng trong nơi thuộc tính cực âm nữa.”
“Nhóc nghĩ hơi xa quá rồi đấy. Hút năng lượng là giống nhưng tiếp xúc đủ lâu với Phượng rồi, anh không thấy bản chất hai bên giống nhau đâu.” – Sơn dập tắt vọng tưởng của Tiểu Hoa.
“Ồ, vậy khác ở chỗ nào, sao ta không nhìn ra được?” – Tiểu Hoa gãi đầu.
“Phượng là dạng hút năng lượng để phát triển, còn thứ này thì không. Ngoài ra lúc Phượng hấp thu năng lượng, rất dễ phát hiện ra nó như một loại sinh vật sống, còn thứ này, anh chẳng phát hiện ra một cái gì.” – Sơn nghiêm túc phân tích.