"Róc rách!", tiếng nước chảy vang vọng khắp khu vực phòng WC nữ, Mộc Nghiên mệt mỏi vỗ nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, câu nói khi nãy của Bạch Cửu Giai cứ thế văng vẳng bên tai.
Mộc Nghiên, tôi nhất định sẽ khiến cô biến mất như nguyên tác!
Câu nói kia của Bạch Cửu Giai giống như một lời cảnh cáo thức tỉnh Mộc Nghiên, nó cho cô biết rằng chắc chắn Bạch Cửu Giai hiện tại đã không còn là Bạch Cửu Giai trong nguyên tác, cô nghi ngờ linh hồn bên trong đó chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này.
Hơn ai hết, chắc chắn việc cô vô tình xuyên vào cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này, thay đổi tình tiết cốt truyện ban đầu đã khiến tác giả tức giận.
Mộc Nghiên mạnh dạn suy đoán việc cô thay đổi cốt truyện đã khiến cho cư dân mạng ở thế giới của cô trước đây khó chịu, tác giả đã bị họ mắng chửi, thậm chí là gây áp lực rất lớn.
Cuối cùng vì một lý do nào đó, tác giả kia đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này, với mong muốn khiến cho cốt truyện trở lại với quỹ đạo ban đầu của nó.
Nghĩ đến đây, Mộc Nghiên tức giận siết chặt nắm đấm trên tay, ánh mắt trở nên sắc bén. Cô - Mộc Nghiên, nhất định sẽ không để cho tác giả được như ý nguyện, đời này của cô chỉ có thể do cô làm chủ, không một kẻ nào có thể nhúng tay vào.
Nhìn bản thân qua gương, Mộc Nghiên càng quyết tâm hơn trong việc thay đổi vận mệnh, cuộc sống hiện tại mà cô có được đồng nghĩa với việc cô đã đánh đổi rất nhiều thứ.
Tuyệt đối không thể để cho kẻ khác phá hoại, Phó Cẩn Dật, gia đình Mộc gia, cô nhất định phải bảo vệ họ.
Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cô về thực tại, cô cầm lấy điện thoại, ấn nghe máy.
"Alo, Nghiên Nghiên, tối nay cậu rảnh không?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có phần ngái ngủ của Ngải Mễ.
"Có, sao vậy?" Mộc Nghiên bình tĩnh trả lời, trong lòng hơi nghi hoặc.
Cũng khá lâu rồi cô không có gặp Ngải Mễ, hình như vài ngày trước cô ấy đã đi du lịch cùng Cận Hoành thì phải, sao giờ lại gọi điện tìm cô nhỉ? Chẳng lẽ muốn khoe ân ái sao?
Không để Mộc Nghiên phải thắc mắc lâu, đầu dây bên kia Ngải Mễ đã hào hứng đáp lại:
"À, nếu cậu rảnh thì tối nay cùng Phó Cẩn Dật nhà cậu đến nhà A Hoành ăn tối nhé. Còn có Tần Nghị Phàm cùng bạn gái anh ta cũng có mặt."
Mộc Nghiên suy nghĩ một chút, sau đó khẽ mỉm cười đáp ứng:
"Ừ, tôi và A Dật sẽ tới."
Đầu dây bên kia Ngải Mễ cũng vui vẻ mỉm cười, sau cùng nói đôi lời với cô mới chịu cúp máy.
Mộc Nghiên thở dài một tiếng, sau đó rời khỏi khu vực phòng WC nữ, cũng lâu rồi không có tụ họp, dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô căng thẳng. Cũng nên thư giãn một chút, nếu muốn kiểm chứng được suy nghĩ của cô có đúng hay không vẫn cần có thời gian.
Rời khỏi chuỗi nhà hàng Mộc gia, Mộc Nghiên không trở về nhà ngay mà ghé qua trung tâm thương mại mua chút đồ, không nghĩ tới lại chạm mặt Lạc Vũ Hiên.
Điều bất ngờ nhất chính là bên cạnh hắn ta không phải Lam Tư Ngọc, mà là một cô gái khác, nếu cô nhớ không nhầm thì cô ta tên Hàn Mộc Mộc.
Lần trước Mộc Nghiên có gặp cô ta ở công ty giải trí Ảnh Quang của Cận Hoành thì phải, hình như cô ta thích Cận Hoành, sao giờ lại đổi đối tượng rồi?
Hàn Mộc Mộc đang vui vẻ nói chuyện với Lạc Vũ Hiên bỗng nhận ra sự thay đổi bất thường của hắn ta, cô ta hơi khựng người lại, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của hắn ta trông thấy Mộc Nghiên.
Mày Hàn Mộc Mộc cau chặt lại, sắc mặt tối đi vài phần, bàn tay buông thống nắm chặt gấu váy, sự ghen ghét hiện hữu rõ trong đôimắt.
"Anh Vũ Hiên, hai người quen nhau sao?"
Hàn Mộc Mộc cố gắng kiềm chế lại cơn ghen tức, dịu giọng hỏi người bên cạnh. Lạc Vũ Hiên ho khan vài tiếng, gật đầu thay cho lời nói, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Mộc Nghiên, muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng chỉ có thể đứng im như pho tượng nhìn Mộc Nghiên, nội tâm không khỏi gào thét, giá mà hắn ta đi một mình thì có phải hắn ta đã có cơ hội nói chuyện riêng với cô không.
Chết tiệt! Hàn Mộc Mộc này cứ bám riết lấy hắn ta, khiến cho hắn ta không có cơ hội thực hiện mục đích của bản thân, đúng là phụ nữ thật rắc rối.
Mộc Nghiên hơi nghiêng người liếc nhìn Lạc Vũ Hiên và Hàn Mộc Mộc, khóe môi giương lên nở một nụ cười chế giễu, vốn dĩ định lướt qua nhưng ngay phút cuối cô lại đổi ý.
Đã có duyên gặp nhau như vậy ít nhiều cũng phải châm chọc đối phương vài câu chứ nhỉ, hạng người cặn bã như Lạc Vũ Hiên không thể để hắn ta ung dung tự tại mà hủy hoại con gái nhà người ta được.
"Lạc Vũ Hiên, tôi tưởng anh đã đính hôn với Lam Tư Ngọc rồi chứ? Sao giờ lại đi với Hàn Mộc Mộc, hôn thê của anh có biết anh đang cắm sừng cô ta không thể?" Mộc Nghiên cười lạnh, giả bộ vô ý hỏi.
Sắc mặt Hàn Mộc Mộc trùng xuống, cơn thịnh nộ giống như sắp bùng nổ, mày nhăn lại liếc nhìn Lạc Vũ Hiên.
"Anh Vũ Hiên, chuyện cô ta nói anh đã có hôn thê là sự thật sao?" Hàn Mộc Mộc nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Lạc Vũ Hiên sợ tái xanh mặt, tức giận lườm Mộc Nghiên một cái, lắp bắp giải thích:
"Anh...không phải như lời Mộc Nghiên nói đầu. Nghe anh giải thích."
Hàn Mộc Mộc bản tín bán nghi liếc nhìn khuôn mặt chột dạ của Lạc Vũ Hiên, trong lòng sự nghi ngờ càng gia tăng, trực giác của phụ nữ mách bảo rằng người đàn ông trước mặt cô ta đang nói dối.
Thấy biểu tình hai người trước mặt càng lúc càng khó coi, Mộc Nghiên hả hê cười trong lòng, muốn một chân đạp hai thuyền sao?
Lạc Vũ Hiên, anh đừng có mơ, tên cặn bã như anh không xứng có được tình yêu!
"Âyza...xem ra Hàn tiểu thư không biết rồi, chậc chậc, Lạc Vũ Hiên à, anh làm như vậy là không đúng đâu nha. Làm đàn ông không nên một chân đạp hai thuyền, rất khó coi đó!"
Như sợ rằng lời nói trước đó của mình không có hiệu quả, Mộc Nghiên tiếp tục thêm dầu vào lửa, khiến sắc mặt hai người nào đó đen như đít nồi.
Bản thân Hàn Mộc Mộc cũng không phải kẻ ngu ngốc, cô ta nhận ra sự bất thường của Lạc Vũ Hiền ngay lập tức, đồng thời cũng hiểu ra vấn đề.
Không nói nhiều lời, Hàn Mộc Mộc tức giận cực độ tát thẳng vào mặt của Lạc Vũ Hiên một cái "chát" vô cùng đau đớn, khiến hắn ta quay cuồng một phen.
"Đồ tra nam! Uổng công tôi tin tưởng anh, vậy mà anh lại lừa tôi! Chia tay đi, Hàn Mộc Mộc tôi không cần loại người như anh!"
Hàn Mộc Mộc tức giận chửi xa xả vào mặt Lạc Vũ Hiên, sau đó dứt khoát xoay gót rời đi không để cho hắn ta có cơ hội giải thích. Nhìn một màn đặc sắc trước mặt, khóe miệng Mộc Nghiên khẽ cong lên nở một nụ cười thỏa mãn, sau đó bỏ lại một câu cho Lạc Vũ Hiên rồi cũng rời đi luôn.
Cô nói: "Lạc Vũ Hiên, đây mới chỉ là khởi đầu thôi, những thứ anh nợ tôi, tôi sẽ từ từ trả lại...gấp bội!"